Chap 2

Bà cả và con Liên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại hai người đang đứng bất động nhìn nhau không có một chút động tĩnh gì
Bà cả Tuyết
Bà cả Tuyết
Ừm…cô hai Charlotte à, con gái tôi có vấn đề gì sao?
Charlotte Austin
Charlotte Austin
À..dạ không, con xin lỗi con hơi mất tập trung *phát giác ra bản thân đứng im nãy giờ*
Bà cả Tuyết
Bà cả Tuyết
Con gái tôi mới tỉnh dậy, con nó nói nhìn tôi rất quen nhưng không thể nhớ được, khi cố nhớ thì lại đau đầu
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Dạ bà cả, để con xem cho cô cả
Bà cả Tuyết
Bà cả Tuyết
Ừm được
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*đi lại phía giường của cô cả mà ngồi xuống chiếc ghế gần đó*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*vẫn quan sát cô gái trước mắt*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Cô cả thấy trong người thế nào rồi?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Trong người thấy còn nặng trĩu, tay chân như không có sức lực
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*gật đầu, bắt mạch cho cô cả*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*im lặng chờ đợi*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Mạch đập vẫn chưa ổn định, nguyên nhân là do có vết thương ở bẹ sườn trái ảnh hưởng đến tim *chỉ vào vết thương của cô*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*gật đầu nhìn xuống chổ nàng chỉ*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Toàn thân của cô cả rất nhiều về thương, chúng tụ thành máu bầm gây đau nhứt khắp người
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*lại gật đầu*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Tôi đã mang thuốc đến, Ly à em đưa thuốc cho người hầu của cô cả đi nhớ hướng dẫn cách sắt thuốc
Con Ly (người hầu)
Con Ly (người hầu)
Dạ thưa cô hai
Bà cả Tuyết
Bà cả Tuyết
Con Liên mày mau đi theo đi
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Dạ thưa bà cả
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Chỉ cần cô cả nghỉ ngơi, không vận động mạnh, uống thuốc đầy đủ sẽ nhanh khỏi
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Được
Bà cả Tuyết
Bà cả Tuyết
Cảm ơn cô hai Charlotte nhiều lắm, ta còn có việc nên đi trước hai người cứ nói chuyện đi nhé
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*nhẹ gật đầu*
Bà cả không biết là có cố tình hay không những gì mà một lương y nói với bệnh nhân cũng đã nói hết rồi. Charlotte còn điều gì để nói cô cả Engfa đây
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Ừm… cô cả có muốn hỏi tôi thêm chuyện gì nữa không?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*gật đầu*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Vậy cô cả cứ tự nhiên mà hỏi, tôi sẽ trả lời
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Cô là…. Cô là lương y sao?
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*vẻ mặt có chút ngạc nhiên mà nhìn cô*
Tự nãy đến giờ cô cả Engfa nghĩ Charlotte đang làm chuyện gì không giống với một lương y hay sao
Charlotte Austin
Charlotte Austin
đúng rồi tôi là lương y *vẫn nhẹ nhàng trả lời*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Oh…
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Cô cả chỉ thắc mắc chuyện đó thôi sao?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Ừm tôi lần đầu thấy có nữ lương y
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*gật đầu*
Không gian im lặng một lúc thấy cô cả Engfa đang nghịch miếng băng trắng được dán ở mắt., Charlotte liền lên tiếng ngăn lại hành động đó của cô
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Cô cả đừng động, vết thương chưa khép miệng hoàn toàn… cô động vào sẽ rách vết thương và chảy máu mất
Engfa Waraha
Engfa Waraha
tôi hơi táy máy tay chân thôi
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Để tôi giúp cô dán lại *chồm người đến*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*có chút không tự nhiên, lãng tránh ánh mắt đi nơi khác*
Engfa thì cảm xúc hơi bấn loạn một chút, nhưng đối với Charlotte thì đây là chuyện bình thường
Charlotte Austin
Charlotte Austin
Vết thương ở đùi trong bên trái chắc hẳn đã để lại xẹo rồi nhỉ?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Sao…sao cô biết? *giật mình đưa tay theo quán tính mat che đi*
Charlotte Austin
Charlotte Austin
*nhẹ mỉm cười*
Charlotte không nói gì, chỉ đứng dậy dặn dò Engfa thêm vài điều rồi sau đó cúi chào rời đi
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Sao cô ta biết được mình có vết xẹo này…
Engfa Waraha
Engfa Waraha
À phải rồi chắc lúc khám bệnh cô ta đã thấy nó
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Nhưng mà cũng không đúng…. Lời cô ta nói ý như cô ta biết nguyên nhân của vết xẹo này vậy
Cô cả Engfa nằm trằn trọc mãi không thôi, cứ thắc mắc điều mà cô gái được gọi là cô hai Charlotte hay được biết là một nữ lương y kia
Có một điều cô cả Engfa công nhận rằng nhan sắc của cô hai Charlotte đẹp xuất chúng, ngay từ lúc nàng bước vào cô đã điêu đứng mà nhìn nàng không rời mắt. Nhưng sau đó cô liền gạt đi cái ý nghĩ đó của mình vì Mai An mới chính là người cô yêu
———
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Cô cả ơi, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi tôi mang vào cho cô nhé
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Ừ vào đi
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
*mang đồ ăn vào cho cô*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*ngồi dậy*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Bà cả đã dặn dưới bếp chuẩn bị món cháo trắng cùng với cá kho, đây là món cô cả thích khi nhỏ
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*nghe tên món ăn liền sáng mắt*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Cô cả vẫn thích chứ ạ?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*gật đầu*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Thật may quá *đưa muỗng cho cô*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Sao bà ấy lại biết? *cầm lấy cái muỗng*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Bà cả là mẹ của cô cả mà, những sở thích của cô bà điều nhớ rõ
Engfa Waraha
Engfa Waraha
À…ừ… *bắt đầu ăn*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Vậy cô cả ăn ngon miệng, em ra ngoài khi nào cô ăn xong thì kêu em nhé
Engfa Waraha
Engfa Waraha
À khoan… tôi có vài chuyện muốn hỏi
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Cô cả muốn hỏi chuyện gì ạ?
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Cô ngồi đi, đứng không mỏi chân à?
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Phận là toi tớ sao em có thể ngồi ngang hàng với cô cả được ạ *cười lắc đầu nói*
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Còn lễ nghi… phiền ch*t được
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Cô cả hỏi đi ạ
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Ừ…tôi thật sự là cô cả nhà này sao?
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Dạ phải
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Cô có biết tôi khi nhỏ không?
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Dạ, em nhỏ hơn cô cả 2 tuổi… từ nhỏ đã theo mẹ mà vào đây làm hầu rồi ạ
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Tôi mất tích khi nào?
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Lúc đó cô cả được 12 tuổi
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Tại sao tôi lại mất tích?
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Em chỉ được nghe mẹ kể lại là, khi đó cả nhà cô cả có đi chùa dâng hương dọc đường về thì cô đột nhiên mất tích… người hầu theo lệnh mà đi tìm nhưng không tìm thấy
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*lắng nghe*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Bà cả cùng với ông cả đã suy sụp rất nhiều đặc biệt là bà cả, từ khi cô mất tích đã thành tâm ăn chay niệm phật, thường xuyên đi chùa, làm từ thiện để cầu mong cho bà tìm được cô cả
Engfa Waraha
Engfa Waraha
*cảm động trước lời lẽ đó*
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Hôm qua, trên đường đi dâng hương ở chùa về anh Trọng một người hầu đã phát hiện ra cô cả ở lùm cỏ ven đường, khi đó chưa thể chứng minh được cô chính là cô cả nên mới đưa cô về nhờ cô hai Charlotte kiểm tra thì quả thật cô là con gái của bà ạ
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Ừm…
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Cô cả yên tâm, em nghe con Ly nói bên trong thuốc cô hai Charlotte có cộng thêm chút thuốc bổ giúp bổ não an thần
Engfa Waraha
Engfa Waraha
Hình như cô gái lương y đó rất được lòng mọi người
Con Liên (người hầu)
Con Liên (người hầu)
Dạ phải, cô hai Charlotte là con của bá hộ Austin làng mình, đẹp người đẹp nết… chữa bệnh là chính cô không quan trọng tiền bạc, có thì đưa không thì thôi, mỗi năm cô hai sẽ tổ chức chữa bệnh cho người nghèo không lấy tiền
Cứ vậy Engfa hỏi thì con Liên trả lời cho đến khi cô ăn xong hết
Nắm được một chút tình hình đại loại như cô là con gái cả của ông bà hội đồng được xem là nhà có uy nhất vùng. Cha cô là ông Phú, mẹ cô là bà Tuyết… cha cô còn có người vợ thứ là bà hai Liễu. Dưới cô thì có 2 người em trai 1 là cậu hai Khang là con của bà hai, còn người còn lại là cậu ba Thịnh cũng chính là em trai ruột của cô
_______________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play