ANH LÀ CƠN MƯA KHÔNG LẠNH
Chap 3: Những Ánh Mắt Và Một Người Đứng Giữa Bão Giùm Em
Tối hôm đó, cô không ngủ được, cô nằm yên, nhìn trần nhà mờ tối, đầu trống rỗng nhưng tim lại nhoi nhói lạ lùng.
Cô nhớ ánh nắng chiều xuyên qua mái tóc hắn, nhớ tiếng hắn nói "trừ khi em bảo tôi đừng ở lại nữa", lần đầu tiên trong rất nhiều năm, cô thấy mình muốn thử sống, không phải để làm hài lòng ai, mà để biết liệu mình có thể cảm nhận được điều gì đó ngoài nỗi đau hay không.
Sáng hôm sau, cô nhắn tin cho hắn.
Bạch Tinh Nhi
💬anh đang làm việc đúng không?
Tống Tư Khâm
💬ừ, nhưng nếu em cần
Tống Tư Khâm
💬tôi sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào
Bạch Tinh Nhi
💬không cần, chỉ là...
Bạch Tinh Nhi
💬anh có từng nói, công ty anh đang tuyển trợ lý tạm thời cho phòng truyền thông phải không?
Chấm ba chấm xuất hiện một lúc lâu, hắn đang soạn tin nhắn.
Tống Tư Khâm
💬em muốn thử à?
Bạch Tinh Nhi
💬tôi không chắc mình làm được gì, nhưng tôi nghĩ mình muốn thử
Tống Tư Khâm
💬mà cũng không cần gấp, tôi có thể đợi đến lúc em sẵn sàng
Bạch Tinh Nhi
💬tôi đang đứng trước tủ quần áo
Bạch Tinh Nhi
💬chắc là…đang sẵn sàng rồi
Tin nhắn của hắn đến gần như ngay lập tức.
Tống Tư Khâm
💬tôi sẽ cho người đến đón em và...tôi cũng đến
Đọc dòng tin nhắn của hắn, lòng cô vui vẻ hẳn lên, vừa mong đợi vừa hồi hộp.
Khi xe dừng trước công ty, cô ngước nhìn tòa nhà cao tầng phủ kính, không biết vì sao...cô lại hơi run, hắn đi bên cạnh cô, không nắm tay, không động vào, chỉ đi sát bên, đủ gần để cô biết, nếu cô bước hụt, hắn sẽ đỡ.
Bạch Tinh Nhi
Có thể tôi sẽ không làm tốt
Tống Tư Khâm
Chỉ cần em còn muốn thử, tôi sẽ không để ai làm khó em
Cô ngước nhìn Tống Tư Khâm, đôi mắt hắn sâu, bình thản như một bến cảng, cô gật đầu, lúc bước vào thang máy, cô có thể nghe cả tiếng tim mình đập, thật rõ, có lẽ…cô đang bắt đầu lại thật.
Văn phòng tầng 28, nơi Bạch Tinh Nhi sẽ làm việc trong một thời gian, cửa thang máy vừa mở, không gian mở ra, trước mắt cô là một thế giới hoàn toàn khác, gọn gàng, chuyên nghiệp, sắc lạnh không khí ở đây đặc hơn nhiều so với căn phòng của bệnh viện, nơi cô từng tự nhốt mình.
Cô đứng sát vào góc, đi sau lưng Tống Tư Khâm, hắn không giới thiệu cô với ai cả, chỉ đưa cô đến một bàn làm việc nhỏ bên cạnh phòng họp kính.
Tống Tư Khâm
Nếu em cần gì, cứ nhắn cho tôi
Hắn nói khẽ, rồi rời đi, ngay khi hắn vừa khuất sau cửa, cô liền nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán xung quanh.
“Nhìn mặt lạ hoắc… không phải là kiểu nhân viên được tuyển đột xuất vì quan hệ gì đó đấy chứ?”
“Gần giám đốc thế kia… chắc chắn không đơn giản”
Bạch Tinh Nhi biết những ánh nhìn đó, không phải lần đầu, chỉ là, lần này…cô sẽ không bỏ chạy nữa.
Ngồi xuống bàn, cô cúi đầu rồi mở laptop ra, bắt đầu đọc tài liệu cơ bản, không ai chỉ, không ai giúp, vì cô không muốn dựa dẫm vào ai.
Cô ngồi đó đọc tài liệu một lúc thì trời cũng đã trưa, điện thoại cô liền nhận được tin nhắn.
Tống Tư Khâm
💬tôi gọi đồ ăn cho em rồi
Tống Tư Khâm
💬ở phòng họp tầng trên, ăn ở đây yên tĩnh hơn
Cô đi lên, vừa cửa mở, mùi canh nóng thơm dịu liền sọc và mũi, hắn đã ngồi đó, vẫn áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, trên bàn là hai phần ăn đơn giản, nhưng gọn gàng, một cốc nước ấm đặt sát chỗ cô.
Tống Tư Khâm
Ngồi đi, hôm nay em làm tốt rồi
Bạch Tinh Nhi không nói gì, cô chỉ bỗng dưng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Tống Tư Khâm
Tôi biết họ nói gì, nhưng em không cần để tâm
Tống Tư Khâm
Ở đây tôi là người ra quyết định
Tống Tư Khâm
Nếu họ còn khiến em tổn thương, tôi sẽ khiến họ phải im lặng
Cô cắn môi, không hiểu vì sao mình lại muốn khóc.
Tống Tư Khâm
Em không cần phải mạnh mẽ như họ, em chỉ cần sống cho chính mình là đủ
Hắn dừng vài giây, rồi lại nói tiếp.
Tống Tư Khâm
Nên em đừng từ bỏ, nhất định cuộc sống của em sẽ ngày một tốt hơn
Cô gật đầu, như một lời hứa nhỏ dành cho hắn và cho chính mình.
Ngày thứ ba đi làm, Bạch Tinh Nhi nhận được nhiệm vụ đầu tiên, xử lý một bảng phân tích dữ liệu từ khách hàng cũ, gửi cho phòng kinh doanh trước 3 giờ chiều.
Cô làm suốt cả buổi sáng, mắt mỏi, tay run vì chưa quen thao tác, nhưng cô vẫn cố vì cô không muốn ai nói cô chỉ là người được chống lưng.
Đến gần 2 giờ 50, cô nộp file cho trưởng nhóm, cô ta nhận lấy, liếc nhìn qua loa rồi gật đầu, cô thở ra một hơi.
Nhưng đến 4 giờ, giám đốc phòng kinh doanh gọi điện đến và nói rằng, số liệu bị sai trầm trọng, bảng file không khớp với nội dung cuộc họp và người bị điểm tên là cô.
Bạch Tinh Nhi đến phòng giám đốc kinh doanh, vừa vào cô còn chưa kịp nói gì thì Lý Nhã đã lên tiếng trước.
"Chắc là em ấy chưa quen, tôi cũng chủ quan không kiểm lại kỹ"
"Lần sau tôi sẽ nhắc nhở sát sao hơn"
Giọng cô ta dịu dàng, ánh mắt như đang bao che, nhưng cô thấy rõ một điều, cô ta là đang đẩy cô xuống, trong khi phủi sạch lỗi của mình, cô muốn lên tiếng, nhưng môi cô cứng lại, cả phòng bắt đầu xì xầm.
Tối đó, cô nhận được tin nhắn từ Tống Tư Khâm.
Tống Tư Khâm
💬em có rảnh không?
Tống Tư Khâm
💬ra ngoài một lát nhé, tôi đang đợi dưới sảnh
Cả hai ngồi trong xe, không nói lời nào, cô nghĩ hắn sẽ hỏi, sẽ trách, nhưng không! hắn chỉ đưa cô một tập tài liệu mỏng.
Cô cầm lấy và mở ra, là bản thống kê hệ thống log, cho thấy file cô gửi không bị chỉnh sửa, và thời gian truy cập cuối cùng vào file trước khi chuyển là từ máy của...Lý Nhã.
Bạch Tinh Nhi ngước lên, hắn nhẹ nói.
Tống Tư Khâm
Tôi không thích đấu đá
Tống Tư Khâm
Nhưng tôi càng không thích có người làm tổn thương người của tôi rồi còn muốn an toàn
Tống Tư Khâm
Ngày mai cô ta sẽ không còn là trưởng nhóm của em nữa
Tống Tư Khâm
Nếu...em cảm thấy ngột ngạt, tôi cũng có thể bỏ qua cho cô ta lần này
Lồng ngực cô như bị một luồng gió mạnh tràn qua, không phải đau, mà là ấm áp.
Bạch Tinh Nhi
Vì sao anh làm vậy?
Cô hỏi, giọng đã khàn đi, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ đêm.
Tống Tư Khâm
Vì em không có ai làm vậy cho mình…nên tôi muốn là người đầu tiên
Comments