Chap 2: Một giấc mơ dài

Tuyết vẫn rơi ở Moscow vào ngày 14 tháng 3 năm ấy.

Linh hồn cô lặng lẽ rời khỏi cơ thể, như một cánh nhạn mỏi mòn đã thôi không bay nữa. Ánh sáng nơi cuối đường hầm vừa bừng lên thì bỗng nhiên mọi thứ lại vụt tắt.

Lần nữa mở mắt ra, Tô Ánh Nhạn nghe thấy tiếng chuông gió chạm nhau leng keng ngoài ban công. Mùi tinh dầu oải hương thoảng trong không khí. Ánh sáng buổi sáng rọi qua lớp rèm trắng mờ ảo. Và kỳ lạ thay căn phòng này rất quen thuộc. Cô đang ngủ ở…nhà, à không là Triệu gia.

Nhưng mà…chẳng phải lúc này cô nên ở Moscow à? Hoặc là bệnh viện mới đúng chứ…mọi thứ quay cuồng khiến đầu cô đau điếng.

Cô đưa tay ôm trán, ngồi dậy thật chậm. Những tia sáng rọi qua rèm cửa in bóng lên sàn gỗ ấm, mùi gỗ sồi cũ kỹ trộn lẫn mùi hoa oải hương, tất cả đều chân thực.

“ Nhị phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ”

Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài cửa, giờ cô mới để ý bản thân đang ở trong một căn phòng trải đầy hoa Hồng, nó giống như…phòng tân hôn vậy.

Tô Ánh Nhạn giật mình chộp lấy tấm gương trong phòng. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Kí ức từ từ ùa về, đây là…sau đêm tân hôn mà!

“ Mình mơ à…không…mình…trời ạ! Mình sống lại à?”

Cô lắc đầu khó tin, không thể nào có chuyện đó. Thật là “Phản khoa học”!

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô.

“Phu nhân? Người có sao không ạ?”

Tô Ánh Nhạn vội đặt tấm gương xuống, chỉnh lại mái tóc rồi cất giọng, hơi run: “Tôi… tôi ổn. Cô cứ để bữa sáng đó, tôi sẽ ra ngay.”

Bên ngoài, tiếng bước chân xa dần. Còn trong phòng, cô vẫn đứng như hóa đá.

Cô vừa chết. Cô nhớ rất rõ cái lạnh tê tái ở Moscow, nhớ mùi máu tanh tràn trong khoang miệng, nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Triệu Đông Quân khi ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cô…

Vậy mà bây giờ, cô lại ở đây. Trở về khoảnh khắc mà mọi bi kịch còn chưa xảy ra.

Tô Ánh Nhạn ôm lấy gương mặt mình. Cô thấy tim đập rất mạnh, giống như… sống lại cũng mang theo cả nỗi đau cũ.

Cô khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nếu ông trời cho cô cơ hội này, thì nhất định, cô sẽ không để bi kịch lặp lại lần nữa.

Chắc chắn Tô gia đã thấy cô không còn giá trị gì…nên mới nhẫn tâm trừ khử cô. Vậy nên lần này, Tô Ánh Nhạn phải bám lấy Triệu Đông Quân như con hà thì may ra mới còn sống.

Tô Ánh Nhạn bước xuống cầu thang, mỗi bước chân đều nhẹ như thể đang mơ. Tấm thảm màu be dày dưới chân, khung ảnh trên tường, bình hoa sứ trên kệ gỗ, tất cả đều quen thuộc, tất cả đều từng rất xa xôi… giờ lại hiện diện sống động trước mắt cô.

Vừa bước tới hành lang dẫn ra phòng ăn, cô đã nghe thấy tiếng chén đũa va nhẹ, rồi giọng nói trầm thấp quen thuộc vọng ra:

“Cô ấy còn chưa dậy à?”

Cô đứng sững lại, trái tim như ngừng đập một nhịp.

Giọng nói đó… là của anh.

Một giây sau, cô bước thêm một bước, để hình bóng mình hiện ra nơi khung cửa. Người đàn ông ngồi bên bàn ăn vẫn là bộ sơ mi trắng sắn tay, cà vạt chưa thắt, mái tóc hơi rối vì chưa chải chuốt… là Triệu Đông Quân của năm ấy. Là chồng cô.

Anh ngước lên. Ánh mắt hai người giao nhau.

Khoảnh khắc ấy, Tô Ánh Nhạn có cảm giác như tim mình trượt ra khỏi lồng ngực.

Cô ấy nhóm máu Rh(D) âm, dị ứng với penicillin và aspirin. Cô ấy bị máu khó đông, làm ơn cứu cô ấy!

Trong đầu cô toàn là câu nói lúc đó, đầu của cô lại đau. Triệu Đông Quân hơi sững lại, nhưng vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao, Nhạn tiểu thư?”

…Vẫn là cái giọng trêu chọc lạnh lùng ấy, là kiểu nói chuyện giữ khoảng cách ấy. Chỉ có cô là thay đổi.

Tô Ánh Nhạn đứng yên, nhìn anh một lúc rất lâu.

“Chào buổi sáng…Đông…Đông Quân”

Triệu Đông Quân khựng lại.

Anh chưa từng nghe cô gọi tên mình như thế. Mấy chữ “chồng tôi”, “Triệu tiên sinh”, hay đôi khi chỉ là một tiếng “ừm” lạnh nhạt… Những tháng ngày trước đây, cô luôn giống như một cánh chim bị nhốt trong lồng, vừa không cam chịu, vừa chẳng dám bay đi. Mà anh – cũng chưa từng là người mở cửa lồng ra cho cô.

“Em… gọi tôi là gì?”

Tô Ánh Nhạn cắn nhẹ môi, ánh mắt không trốn tránh nữa, mà bình tĩnh nhìn thẳng anh.

Cô mỉm cười: “Em gọi tên anh.”

Một lúc lâu, không ai nói gì.

Bên ngoài nắng sớm vừa dịu dàng len qua cửa sổ, rơi xuống vai cô. Người con gái mặc chiếc váy ngủ màu trắng đứng đó, mái tóc dài hơi rối, làn da còn chưa tan hết sự tái nhợt sau một đêm dài… lại có thể khiến tim anh chậm một nhịp.

“Ngồi đi.” Anh ho nhẹ một tiếng, né tránh ánh mắt ấy, rồi cúi đầu xuống tiếp tục bữa sáng.

Tô Ánh Nhạn chậm rãi kéo ghế ngồi xuống. Cô nhìn thấy ly sữa đã được chuẩn bị sẵn trước mặt mình – không có đá, không có đường, đúng thói quen cô từng có nhưng chưa từng nói ra. Là anh… âm thầm để ý?

Tô Ánh Nhạn cụp mắt xuống, ngón tay khẽ chạm vào thành ly sữa.

“ Em…”

“ Tôi còn có việc, đi trước đây”

Anh đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế, động tác gọn gàng và dứt khoát. Tô Ánh Nhạn ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chưa kịp cất lời, liền bắt gặp bóng lưng anh quay đi.

“ Chuyện em đi Nga…tôi sẽ giữ bí mật”

“ Em không đi nữa”

Triệu Đông Quân khựng lại một giây, vai anh hơi cứng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu. Câu nói của cô như một làn sóng cuộn lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Em không đi nữa?” Anh nhắc lại

Tô Ánh Nhạn im lặng một lúc, rồi từ từ buông tay khỏi ly sữa, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào bóng lưng anh, tìm kiếm một phản ứng, một tín hiệu nào đó từ anh.

“ Anh đi Zurich phải không? Đưa em đi được không?”

Triệu Đông Quân quay lại, ánh mắt không giấu được sự khó hiểu lẫn dè dặt. Anh nhìn cô, rồi lại nhanh chóng quay đi, lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

“Tôi đi công tác, em đi theo làm gì?”

Tô Ánh Nhạn cắn nhẹ môi.

“Em chỉ… cảm thấy muốn đi. Chẳng phải anh nói em có thể làm mọi thứ em muốn à?”

Triệu Đông Quân hơi sững lại trước câu nói của cô, đôi mày anh nhíu lại, dường như không ngờ rằng cô lại nói ra những lời này. Nhưng sau một lúc im lặng, anh chỉ thở dài, bước lại gần cô, ánh mắt không giấu được chút mệt mỏi.

“ Vậy…đi cùng tôi cũng không tệ”

Nói rồi anh bỏ đi, không một chút quay đầu. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ để lại trong không khí một cảm giác mơ hồ.

Tô Ánh Nhạn nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng có một cảm giác khó tả. Cô không biết liệu đây là dấu hiệu của sự thay đổi hay chỉ là một phút yếu đuối nhất thời của anh. Nhưng cô cảm thấy mình đang đứng trên một ngã rẽ, nơi mà tất cả những điều trước đây đều có thể thay đổi.

Ngồi được lên xe, bây giờ anh mới có thể rũ bỏ vai diễn giả tạo. Anh mệt mỏi ngã đầu ra phía sau, cả đầu đau như búa bổ.

Anh…vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất thật. Triệu Đông Quân nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn đau nhức dữ dội trong đầu. Giấc mơ ấy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí anh, như thể nó vừa mới xảy ra. Mọi chi tiết, mọi cảm giác đều chân thực đến mức khiến anh không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Cô ấy chết, anh cũng chết. Rõ ràng là như thế. Tại sao mở mắt ra lại thành thế này?

Anh sống lại à? Tại sao 2 năm qua lại chỉ là một giấc mơ? Mở mắt ra mọi chuyện đã khác.

“ Zurich…đến Zurich cùng nhau…”

Cũng không tệ, ít ra anh có thể giữ cô bên mình. Để cô làm những gì mình muốn, anh sẽ bảo vệ cô. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, lần này, anh sẽ giữ cô lại.

“ Là em nói đó…Tô Ánh Nhạn”

...----------------...

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Họ đã sống lại rồi... với một thân phận cũ, một nỗi đau cũ vẫn còn hằn sâu nhưng lại là cuộc đời mới... Hy vọng với cuộc đời mới này họ sẽ không để lỡ mất nhau, yêu thì hãy cứ mở lòng bà yêu yêu thì hãy cứ bày tỏ thẳng thắn tình cảm với nhau. Dù sao đi chăng nữa thì cả hai cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường gian khó vẫn hơn là cô độc một mình.

2025-05-10

11

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play