Xianglin - Tường Lâm |• Chạy Đi , Nếu Em Dám
CHƯƠNG 3 – KHÓI SƯƠNG SAU ĐÊM ĐỘC QUYỀN
Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại trong cơn đau nhức quen mà lạ, giữa một nơi xa lạ… và một con người nguy hiểm hơn bất kỳ ai cậu từng gặp.
Ánh sáng nhạt len qua rèm cửa, chiếu lên bờ vai trần mảnh khảnh đầy dấu vết đỏ tím. Hạ Tuấn Lâm mơ hồ trở mình, cả người như bị xe cán qua – đau rã rời, da thịt chỗ nào cũng nóng rát, nhạy cảm đến mức cử động một chút cũng khiến cậu rên rỉ.
Tấm chăn bị kéo trượt, để lộ vết hôn chằng chịt trên ngực, eo, cổ, và cả bắp đùi trong.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ưm...ức..~~~ // đỡ lấy eo //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Thốn chết ông đây rồi!! Sức đã yếu rồi , qua còn dở giọng trêu anh ta làm gì mà h phải khổ như vậy chứ "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Hạ Tuấn Lâm ơi là Hạ Tuấn Lâm, sao mà mày ngu dữ vậy nè!! " // than thở //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhưng dù thân thể đau nhức, nhưng Nghiêm Hạo Tường, đã cắn câu "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hửm? // chú ý đến chiếc áo sơ mi treo trên giá //
Cậu vươn tay với lấy áo sơ mi trắng vắt trên ghế, không mặc đàng hoàng mà chỉ khoác hờ, cổ áo rủ xuống lộ xương quai xanh quyến rũ, hai chân trần bước xuống sàn gỗ lạnh.
Vừa ra khỏi phòng, mùi cà phê thơm nức tràn vào khứu giác. Phòng khách lớn sáng trưng, đèn chùm phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi sofa – Nghiêm Hạo Tường.
Hắn mặc áo sơ mi đen, tay cầm tài liệu, mắt lướt qua một hàng chữ. Nghe tiếng chân trần chạm sàn, hắn không ngẩng đầu nhưng giọng vang lên đầy áp lực:
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Không có ai dạy em mặc đồ tử tế khi ra khỏi phòng à? ❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Oáp~~~ // ngáp nhẹ //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// ngồi xuống ghế đối diện, chân vắt lên thành sofa, tay chống cằm, mắt long lanh //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ngại quá, hôm qua anh bế em lên giường… quên luôn quần áo rồi.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
//dừng lại nửa giây //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// thấy phản ứng lại càng lấn tới //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hay bây giờ anh tự tay mặc lại cho em đi? Một chiếc quần lót… cũng được.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// khép tập tài liệu, chậm rãi đặt xuống bàn, mắt nhíu lại nhìn cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Đừng có đùa với lửa, Hạ Tuấn Lâm. ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// nhếch môi, nghiêng đầu chớp mắt.//
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Thế là anh thừa nhận mình đang bị em đốt cháy rồi à?
Chưa kịp phản ứng, Hạo Tường đã đè cậu xuống sofa, một tay bóp cằm, ánh mắt như thú hoang nổi điên.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Em nghĩ em đang điều khiển được ai, hả?❄️❄️❄️❄️
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cúi sát, hơi thở phả lên má cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Đêm qua ai nằm dưới, ai gọi tôi không ngừng?❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// thở ra một hơi, tay luồn vào tóc hắn, xoa nhẹ nhàng //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hưm...Anh nói vậy em không vui rồi đó~~~
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Anh không thấy em nằm dưới mà vẫn chơi được anh à?
Hạo Tường khựng lại trong tích tắc. Chính là kiểu nghịch ngợm hồ ly này – khiến hắn vừa muốn bóp chết, vừa nghiện tới nghiến răng.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// Cười càng tươi, ghé môi sát tai hắn, thì thầm //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Thế này nhé, Tam Nhị Thiếu. Em sẽ ở đây. Giường anh, bữa ăn anh, cả cơ thể này… tạm thời là của anh. Nhưng anh phải chịu được em... mỗi ngày đều trêu anh như thế.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Em đang thử thách giới hạn của tôi? ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Không. Em đang xem… đến khi nào anh không kìm được, sẽ bóp nát em bằng chính sự điên cuồng mà anh giấu trong mắt.
Nửa đêm. Nghiêm Hạo Tường trở vào phòng. Hạ Tuấn Lâm đang ngủ trên giường, áo mỏng xộc xệch, một chân thò ra khỏi chăn.
Ánh mắt hắn tối lại. Hơi thở chậm rãi, bàn tay nắm chặt mép giường.
Muốn ăn đến điên cuồng… nhưng không được để con hồ ly này biết mình đang dính bẫy.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Ngủ đi, hồ ly nhỏ… Tôi sẽ bóp nát đôi cánh của em từng chút một.❄️❄️❄️❄️❄️ // vuốt nhẹ khuôn mặt cậu //
Hạ Tuấn Lâm uể oải từ phòng ngủ bước ra, tóc còn rối, môi vẫn sưng hồng, cổ áo lộ mấy dấu hôn đỏ nhạt – dấu tích trận mây mưa đêm hôm trc chưa kịp tan. Cậu vừa ngáp vừa mở tủ lạnh tìm nước, mắt còn lim dim, tay cầm đại chai sữa.
Đinh Trình Hâm - Y
Em có thể chú ý hình tượng một chút được không?
Giọng trầm dịu dàng vang lên từ phòng khách, kéo theo mùi trà hoa nhài thoang thoảng.
Tuấn Lâm quay đầu lại, mắt sáng bừng.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Người này là Đinh Trình Hâm sao? Là anh trai ruột của nguyên chủ? "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Âu maii gọt , đẹp giữ thần vậy troiii , trong nguyên tác miêu tả cậu ấy là bạch nguyệt quang trong lòng bao người "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhưng tiếc...lại có chủ rồi " // khóc ròng //
Đinh Trình Hâm - Y
Sao lại đơ ra nhìn anh như vậy chứ? Mặt anh dính gì sao? // ngại ngùng kiểm tra lại trang phục //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
A..không...không có , em không nghĩ anh lại đến đây thôi
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// chân trần chạy xuống chỗ Y đang ngồi //
Đinh Trình Hâm - Y
Từ từ thôi , bất cẩn lại bị thương bây giờ // lo lắng //
Y vẫn là bộ dáng quen thuộc: sơ mi trắng,khí chất ôn nhu, nhã nhặn. Nhưng ẩn sau nụ cười dịu dàng đó là một sự mệt mỏi mơ hồ.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Anh tới từ khi nào vậy // ngồi xuống cạnh Y //
Đinh Trình Hâm - Y
Vừa vào cổng đã bị vệ sĩ kiểm tra ba vòng.
Đinh Trình Hâm - Y
// thản nhiên đáp, tay rót trà vào tách. //
Đinh Trình Hâm - Y
Anh nghe nói hôm qua em gả vào Nghiêm gia, sao không gọi cho anh một tiếng?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Gọi cho anh để anh khóc sao? Em sợ nhìn thấy anh cầm khăn giấy chạy từ Mã gia sang khóc tiễn em như tiễn con gả đi
Đinh Trình Hâm - Y
// bật cười //
Nụ cười mềm mại nhưng khóe môi lại thoáng đượm chút buồn
Đinh Trình Hâm - Y
Nhưng ít ra cũng nên để anh biết… Đêm đầu tiên, có bị gì không?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// rùng mình , ôm vai //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Cũng tàm tạm, có hơi... đau chút, nhưng trải nghiệm đáng giá.
Y nhìn cậu, ánh mắt như muốn dạy dỗ.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// bật cười, rồi nghiêng đầu nhìn Y //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Còn anh thì sao? Cuộc sống làm Mã Đại Thiếu Phu Nhân thế nào?
Y hơi ngẩn ra, ánh mắt trôi về phía xa. Một lát sau, y khẽ đáp:
Đinh Trình Hâm - Y
Nhạt như nước ốc. Mã Gia Kỳ… là người quá lý trí. Anh ấy biết rõ khi nào cần dịu dàng, khi nào nên giữ khoảng cách. Cưới nhau ba năm, mỗi ngày đều đúng giờ, đúng lễ nghĩa. Không hờn ghen, không giận dỗi, không ấm lạnh.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ba năm mà vẫn khách khí như phòng khách sạn?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cau mày //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Đinh Ca à… Em nói thật, nếu là em, em trốn đi lâu rồi!
Đinh Trình Hâm - Y
Anh không có gan đó // khẽ cười //
Đinh Trình Hâm - Y
Vả lại, anh ấy cũng chưa từng tệ với anh. Chỉ là… quá lạnh nhạt
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// bỗng nghiêng đầu, cười gian tà //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
vậy có khi nào… anh cho hắn hơi ấm quá nhiều, nên anh ta mới nghĩ không cần phải giữ?
Đinh Trình Hâm - Y
Ý em là gì? // nhíu mày //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// chống cằm, cười như một chú hồ ly đang ngậm hạt hạnh nhân //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Lạnh thì thêm lửa, khách khí thì thêm chút giấm. Anh thử để anh Mã nhà anh thấy anh… trò chuyện thân mật với một người đàn ông khác xem. Đảm bảo tên đó bứt dây thần kinh lý trí liền.
Đinh Trình Hâm - Y
Làm vậy để làm gì? // ngạc nhiên //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Để nhìn anh ta chạy tới giữ anh, mà lần đầu tiên quên mất bản mặt vô cảm kia!
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cười toe toét, rồi giả bộ giọng Mã Gia Kỳ trầm lạnh //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Vợ tôi không được cười với người khác
Đinh Trình Hâm - Y
// phì cười, nhưng vẫn lắc đầu //
Đinh Trình Hâm - Y
Em chỉ biết nghĩ bậy.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Không bậy đâu~~~
Tuấn Lâm vừa dứt lời, ngoài cổng đã vang tiếng bước chân vội vã.
Mã Gia Kỳ bước vào, gương mặt lạnh tanh thường ngày đã biến mất. Áo vest chưa kịp gài nút, cà vạt lệch một bên. Mắt gã lướt thẳng đến hai người đang ngồi sát nhau trên sofa, giọng trầm trầm mà khản đặc:
Mã Gia Kỳ - Gã
Hai người đang nói gì?❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
À… em chỉ đang kể cho Đinh Ca một số chuyện về đêm tân hôn đáng nhớ của em thôi mà
Mã Gia Kỳ - Gã
// nheo mắt , gằn giọng khó chịu //
Mã Gia Kỳ - Gã
Hạ Tuấn Lâm!!! ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ơ kìa, sao lại gọi cả tên thế~~ // chớp chớp mắt giả ngây thơ // Em chỉ muốn Đinh Ca của em… sống một cuộc đời đỡ nhạt hơn thôi.
Đinh Trình Hâm - Y
Gia...Gia Kỳ , chuyện không phải như anh nghĩ , thật ra...A- // bị kéo lại //
Y đỏ mặt, định giải thích, nhưng chưa kịp mở lời thì Mã Gia Kỳ đã bước tới, kéo y đứng dậy, ôm chặt vào lòng. Gã nhìn thẳng vào Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt lạnh băng:
Mã Gia Kỳ - Gã
// miết nhẹ eo Y //
Đinh Trình Hâm - Y
Ưm...// giật mình vội che miệng //
Mã Gia Kỳ - Gã
Cậu còn dạy vợ tôi một câu, tôi đốt sạch Nghiêm gia. ❄️❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// giơ tay đầu hàng // Dạy một câu, đổi lại được Mã tổng đích thân giữ vợ, em dâu như em thấy lời quá.
Mã Gia Kỳ - Gã
Hừm!! Không có quy củ ❄️❄️❄️❄️ // kéo Y đi //
Đinh Trình Hâm bị kéo ra cửa, vẫn còn mặt đỏ tới mang tai.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Đinh Ca, sau này có chuyện gì… nhớ kể em nghe nha, em cho thêm một thìa tiêu vào! // cười tít mắt //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Hừm...cặp đôi gà bông này có vẻ thú vị à nha , sau này phải chơi thêm lần nữa mới được!! "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhất định phải chọc tên họ Mã kia tức xì khói đầu , khiến hắn dính Đinh Trình Hâm 24/24 kh dám lơ là dù chỉ 1 giây "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// đắc trí ngồi xuống tiếp tục uống trà ăn bánh ngon lành //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Coi bộ , cuộc sống sau này thú zị roii đây " // vui vẻ //
Comments
Nguyễn Ngọc
Tóc anh dài lắm hay sao ạ? Sao lại buộc gọn sau gáy?
2025-06-04
1