Suối Biệt: Dưới Bầu Trời Tây

Mỗi đêm, ta ngủ dưới gốc cây ven đường, ôm chặt đôi chân gầy, nghe nhịp tim mình thay cho tiếng chuông bình an.

Những cây tùng già nơi núi cao được thay bằng hàng tre ngả bóng theo từng nhịp gió, tiếng chim hót cũng vang hơn, như có gì đó đang mời gọi một kẻ phương xa bước vào lòng đất lạ. Ta không có bản đồ, chẳng có điểm đến, chỉ theo dòng suối mà đi, theo dấu mặt trời mà tiến.

Ở một trấn nhỏ giữa rừng, ta xin tá túc qua đêm trong một ngôi miếu cổ.

Bà lão gác miếu bảo: “Đã lâu không có ai trẻ như con chịu quét sân miếu để đổi một bữa cháo nóng.”

Ta cười, cảm ơn, và cúi đầu làm việc không lời oán thán. Đêm ấy, ta ngồi bên lò than, nghe bà kể chuyện người xưa từng tu hành giữa chốn nhân gian, lòng bất giác thấy ấm áp lạ thường.

Ngày hôm sau, khi rời đi, bà dúi vào tay ta một chiếc túi gấm cũ rách.

“Bên trong không có gì quý giá, chỉ là một viên đá vô danh. Nhưng ta tin, có ngày nó sẽ phát sáng trong tay con.”

Ta cảm kích mỉm cười, chào tạm biệt rồi tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, ta thấy một đoàn xe ngựa bị cướp, máu vương đỏ cả khúc đường dài. Ta cứu một người thương nhân trẻ đang hấp hối, dùng chút linh lực giữ mạng hắn đến khi đội hộ tống quay lại. Hắn nhìn ta, đôi mắt ngấn nước, không hiểu vì sao một cô gái nghèo nàn, không danh phận, lại dốc sức cứu một kẻ xa lạ.

Ta cũng không hiểu. Có lẽ là vì ta đã chết quá nhiều lần nên ta không muốn cái chết của bất kỳ ai trở nên vô nghĩa.

Phương Nam không trả lời ta điều gì, nhưng dạy ta điều gì đó lớn hơn, rằng thế giới này rộng hơn ta nghĩ, và đau khổ không phải của riêng ai.

Khi ta quay đầu nhìn lại con đường đã qua, làn bụi đỏ vẫn còn đọng lại nơi vạt áo. Gió Nam vẫn thổi, nhưng lòng ta đã khác.

Lần đầu tiên trong bao kiếp người, ta thấy mình đang thực sự sống.

...----------------...

Kiếp thứ mười sáu, ta đi về phía Tây. Nơi đó có núi vàng, sông ngọc, những thành trấn phồn hoa và những cánh đồng rực rỡ hoa dại nở suốt bốn mùa. Ta đã được nhìn thấy vẻ đẹp diễm lệ của thế gian, thứ mà mười mấy kiếp trốn trong núi rừng ta chưa từng được thấy. Mọi thứ nơi đây đẹp hoàn hảo như một bức tranh.

Nhưng ta không ngờ rằng bức tranh thủy mặc vừa thấy đã xuất hiện một vết máu loang giữa những nét mực thanh thoát.

Một nhóm cướp bất ngờ lao ra chặn xe lữ khách giữa đoạn đường đèo quanh co. Ta đứng trên triền cỏ, mắt khẽ nheo lại, chuẩn bị xuất thủ, dù chỉ là chút khí tức âm thầm, cũng đủ khiến đám người kia hồn phi phách tán.

Nhưng ta chưa kịp động tay, đã có người nhanh hơn ta.

Một bóng người bay vụt xuống từ rìa vách núi, áo lục tung bay như cánh chim hoang. Thanh kiếm trong tay nàng lóe lên ánh sáng trong trẻo như giọt sương mai, chỉ ba chiêu, cả bọn cướp đã nằm rạp dưới đất, không dám rên một tiếng.

Nàng quay lại nhìn ta, cười tươi như nắng:

“Ngươi cũng tính đánh à? Nhưng ta nhanh hơn nhé!”

Ta chớp mắt. Không phải vì nàng quá mạnh, mà vì… ta chưa từng gặp ai vừa giết người vừa tươi cười như thế.

“Thanh Thanh.” Nàng tự giới thiệu tên mình. Cái tên như một giọt nước mát giữa sa mạc, khiến ta vô thức khẽ cười.

“Ta đang đi về phía Bắc”, nàng nói. “Còn ngươi?”

“Ta đi về phía Tây.”, ta đáp.

“Vậy… hay chúng ta cùng đi một đoạn? Từ đây đến ngã ba còn xa lắm, đi một mình buồn chết.”

Ta nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo không một gợn lo âu. Khác hẳn với những đôi mắt ta đã gặp trong suốt hành trình, có người sợ hãi, có người tham lam, có người vô cảm, còn nàng thì chỉ có ánh sáng.

Ta gật đầu.

Một đoạn đường thôi mà. Biết đâu, là đoạn đường không thể quên trong cả một kiếp.

****************

Chỉ có tiếng bước chân, tiếng gió xào xạc qua từng tán cây. Bầu trời phía Tây cuối cùng cũng chuyển từ vàng sang tím, rồi dần tối đen. Thanh Thanh kéo ta vào một khe suối nhỏ, nơi dòng nước chảy róc rách, trong vắt như thủy tinh. Nàng nói đây là nơi nàng thường dừng lại qua đêm khi đi đường dài.

Chúng ta dựng một đống lửa nhỏ. Thanh Thanh ngồi xuống, gảy những ngón tay nhẹ nhàng, đôi khi nhìn về phía xa, đôi khi mỉm cười một mình. Nàng không hỏi ta về thân phận, cũng không tò mò về chuyến hành trình của ta.

Ta ngồi bên bờ suối, nhìn những tia sáng lấp lánh nhảy nhót trên mặt nước. Đêm nay có gì khác biệt, không phải sự mệt mỏi của hành trình, mà là sự yên bình hiếm hoi giống như lúc ta ở cùng bà lão bên ánh than hồng khi trước.

Thanh Thanh bất ngờ lên tiếng: “Ngươi biết không, đôi khi, ta cũng mơ về một nơi không có chiến tranh, không có tranh đấu chỉ có những dòng suối, những cánh đồng và nụ cười. Nơi ấy sẽ không có ai phải khóc, không có ai phải bỏ đi.”

Ta không trả lời, chỉ khẽ nhìn nàng, cảm nhận những gì nàng vừa nói. Thật là một ước mơ đơn giản, nhưng cũng thật xa vời.

Cả hai chúng ta ngồi bên bờ suối, dưới bầu trời đầy sao, chẳng ai nói gì nữa, nhưng lại chẳng cảm thấy cô đơn.

Sáng hôm sau, ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu lên làn nước trong vắt, phản chiếu bóng hình nàng và ta. Chúng ta dậy sớm, không còn nhiều lời tạm biệt. Cô gái ấy nhét một chiếc lá xanh vào tay ta, nở nụ cười hồn nhiên.

“Đi đường cẩn thận. Nếu gặp ai xấu, nhớ báo cho ta biết.” Nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.

Ta cười, hơi khẽ gật đầu. “Sẽ nhớ.”

Thanh Thanh quay lưng bước đi, bước chân nhẹ nhàng, như những đám mây bay qua. Ta nhìn theo bóng nàng một lúc lâu, rồi cuối cùng, khi nàng khuất hẳn trong tán cây, ta quay người, tiếp tục bước về phía trước.

Hot

Comments

KLii

KLii

sốp ra nhanh nhanh nha🫶🏻

2025-05-13

2

🪼

🪼

Có phải gl không ạ

2025-05-13

1

_d.ham_

_d.ham_

ô giọng văn hay thíaaa

2025-05-14

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play