“Bạch Y” Đại Lão

Kiếp thứ mười bảy, ta đi về hướng Bắc.

Khi vừa đặt chân đến mảnh đất nơi toạ lạc của những đại tông môn và muôn vàn kỳ hoa dị thú, ta vô tình quẹt phải một khóm hoa màu hồng kì lạ mọc ra từ giữa thân cây. Thứ bụi phấn màu hồng không ngừng bay ra lan rộng trong không khí, phát tán thứ độc dược chết người.

Kiếp thứ mười tám, ta lại đi về hướng Bắc.

Sau cái chết từ loài cây độc ở kiếp trước, ta biết rằng con đường thẳng đến phương Bắc không hề dễ dàng. Độc tố từ loài cây đó đã làm ta nhận ra rằng thế giới này chứa đầy những thứ nguy hiểm khó nhận ra mà ta không thể lường trước được. Vì vậy, ta quyết định không đi theo con đường thẳng như lần trước.

Ta chọn một con đường vòng, hướng về phía Bắc nhưng tránh xa những khu vực nguy hiểm. Ta biết rằng đây là quyết định đúng đắn.

Khi bước vào thành trì, ta không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp phải một sự kiện nào khiến lòng ta xao động. Ta bước đi một cách vô định, mắt nhìn những quầy hàng bày bán đủ thứ, nhưng rồi… ta dừng lại. Một gian hàng nhỏ, nằm khuất trong góc phố, có một quầy hàng lạ lùng khiến ta không thể không nhìn.

Trên quầy, nằm lặng lẽ giữa vô vàn món đồ pháp khí, là một viên đá. Viên đá mà bà lão gác miếu khi trước đã trao cho ta. Một viên đá nhỏ bé, mộc mạc nằm giữa những pháp khí to lớn đúng là nhìn có chút nổi bật, cảm giác quen thuộc ấy ùa về như cơn sóng vỗ vào bờ.

Cảm giác thôi thúc trong lòng ta không thể dừng lại. Lý trí bảo ta rằng có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng từ những kiếp trước ta đã cảm thấy viên đá này không chỉ đơn thuần là một món đồ vô tri vô giác.

Khi ta tiến lại gần quầy, ánh mắt lão già ngồi phía sau quầy chợt liếc về phía ta. Lão không vội vã, chỉ nhìn ta như thể đã biết ta sẽ đến hỏi về viên đá. Đôi mắt của lão như muốn thấu suốt tất cả những suy nghĩ của ta.

“Viên đá này của ông sao?” Ta không thể kiềm chế được, lên tiếng hỏi, mặc dù ta biết đây là câu hỏi ngớ ngẩn.

Lão già mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, như thể đã biết câu hỏi này sẽ đến từ ta.

“Không phải của ta. Nó là của bất kì ai.”

Lão già chậm rãi nói tiếp.

“Nếu ngươi muốn viên đá này, thì hãy làm cho ta một việc nhỏ. Vào rừng lấy cho ta bảy sợi lông đuôi của Hắc Điểu yêu, ta sẽ đưa nó cho ngươi.”

Ta gật đầu nhưng không đáp, quay lưng đi về hướng lão già chỉ điểm, một mạch đi thẳng đến hang ổ của Hắc Điểu.

Ta đứng giữa rừng sâu, nơi tán cây rậm rạp không cho một tia sáng nào lọt qua, đối diện với Hắc Điểu yêu - một sinh vật cao hơn ba trượng, toàn thân phủ lông đen ánh tím, đôi mắt đỏ rực như máu. Khi ta bước vào lãnh thổ của nó, nó đã sớm phát hiện. Không có cơ hội thương lượng, nó rít lên một tiếng sắc nhọn rồi lao thẳng về phía ta, móng vuốt sắc bén xé gió mang theo sát khí dày đặc.

Ta không lùi bước.

Tay kết ấn, khí linh tụ lại thành một đóa sen băng xoay tròn trước ngực ta, từng cánh sen nở rộ mang theo hàn khí xuyên thấu. Thân hình ta lướt nhẹ như yến, nghiêng người tránh đòn, rồi đáp xuống một cành cây cao.

Hắc Điểu yêu gào lên, tức giận vì hụt mục tiêu. Nó vỗ cánh, tạo ra trận cuồng phong dữ dội, khiến cây cối gãy đổ, bụi đất bay mù. Ta nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí dao động trong không gian, rồi mở mắt, tung ra một chiêu kiếm khí bằng ngón tay, ánh kiếm trắng bạc như lưu tinh xé ngang trời, cắt rạch một bên cánh của nó.

Nó tru lên thảm thiết, thân thể lảo đảo nhưng chưa chịu khuất phục.

Hắc Điểu yêu lao tới lần nữa, mang theo tuyệt vọng và bản năng sinh tồn. Ta siết chặt tay, linh lực trong cơ thể bùng nổ, một vòng tròn bạch quang tỏa ra từ dưới chân. Trong khoảnh khắc, ta hóa thành một vệt sáng, xuyên qua thân ảnh khổng lồ kia. Không máu, không tiếng động. Chỉ có gió ngừng thổi, lá ngừng rơi.

Một tiếng phịch nhẹ vang lên. Bảy sợi lông đuôi rơi xuống đất.

Ta đáp xuống, thu lại chúng bằng linh khí. Hắc Điểu yêu vẫn sống, chỉ mất đi một phần sức mạnh.

Vừa lúc ta thu lại bảy sợi lông đuôi, từ xa bỗng vang lên tiếng xào xạc, không phải gió, mà là bước chân người. Ta lập tức vận công thu liễm linh khí, tu vi lại lần nữa ẩn đi như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Chiêu cuối cùng khi đánh hạ Hắc Điểu đã làm rung động linh khí trời đất, e rằng ta đã làm kinh động đến những người có thể mang tới phiền phức cho mình.

Một nhóm năm người xuất hiện giữa rừng, tất cả vận tử y, bên ngực có thêu chữ “Vân Linh”, chính là đệ tử ngoại môn của Vân Linh phái, một trong những đại tông môn danh tiếng tại phương Bắc.

Người đi đầu có ánh mắt sắc như kiếm, nhìn thoáng qua xác Hắc Điểu yêu rồi dừng lại nơi ta đang đứng. Hắn hơi nheo mắt, khí thế vô hình áp tới.

“Ngươi giết nó?”

Ta mím môi, đưa mắt nhìn hắn, ánh nhìn không kiêu ngạo cũng chẳng hèn yếu. Ta không đáp vội, mà giả vờ run rẩy lui nửa bước, bày ra dáng vẻ hoảng loạn lẫn biết ơn.

“Không… không phải ta. Ta chỉ là một tán tu đi lạc vào đây… Hắc Điểu yêu bất ngờ tấn công, ta đã nghĩ mình phải chết rồi.” Ta dừng lại, ánh mắt dâng lên vẻ ngưỡng mộ giả tạo: “May mắn thay, có một vị tiền bối cao nhân đi ngang, tiện tay đánh lui yêu vật, rồi rời đi ngay sau đó. Ta chưa kịp tạ ơn đã chẳng thấy người đâu.”

Một nam đệ tử đứng bên cau mày, nửa tin nửa ngờ. “Vị đại năng đó là ai? Sao không để lại danh tính?”

Ta cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Ta không dám hỏi, chỉ thấy người đó mặc bạch y, bước giữa không trung như mây trôi, một kiếm ánh lên, yêu thú liền gục.”

Lời vừa dứt, cả nhóm lâm vào trầm mặc.

Ta biết họ nghi ngờ, nhưng không thể chứng minh gì.

Trước khi họ tới ta đã nhanh nhẹn đem bảy sợi lông đuôi nhét kỹ vào một túi trữ vật cũ kỹ giắt trong tay áo, giấu từng sợi lông vào đó, một cách gọn gàng và kín đáo. Túi ấy không có linh văn rực rỡ hay hoa văn cầu kỳ, chỉ là một vật phẩm thô mộc như bao tán tu tầm thường hay dùng, càng đơn giản, càng không ai chú ý.

Ta thậm chí cố tình làm rối hơi thở bản thân, để trông như một người vừa thoát chết, kinh hãi chưa hồi thần.

Khi họ không hỏi thêm, ta lùi lại thêm nửa bước, hành lễ như kẻ yếu:

“Nếu không còn gì, ta xin phép rời đi trước. Không dám quấy rầy các vị tiên hữu.”

Chưa đợi lời đồng ý, ta xoay người rời đi, thân ảnh nhẹ như khói, từng bước chìm vào rừng sâu. Sau lưng, ta biết ánh mắt họ vẫn còn dõi theo. Nhưng rồi gió lại nổi, cành lá xào xạc che khuất tất cả, chỉ để lại dư âm mơ hồ của một trận chiến và một lời nói dối hoàn hảo.

Hot

Comments

🪼

🪼

Truyện có Nam9 không shop

2025-05-13

4

Tuan Anh

Tuan Anh

Tiếp đi ad, hóng♥️

2025-05-18

1

Nguyệt Nãm My

Nguyệt Nãm My

câu này hay ghê chắc tui copy mất:))

2025-05-22

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play