Vô Song Chi Vô Song

Vô Song Chi Vô Song

Sống lại, ta chết thêm 17 lần

Lần đầu tiên ta chết, là vào một ngày nắng ấm.

Trời xanh đến dịu dàng, mây mỏng như lụa, chim rừng hót vang từng hồi gọi bạn. Ta đứng bên bờ dốc, tay cầm một nhánh cỏ non, chưa kịp nghĩ điều gì… thì chân trượt.

Không có bi thương. Cũng không kịp tiếc nuối.

Chỉ là cái chết ấy, quá nhẹ. Nhẹ đến nỗi ta không tin mình đã rời khỏi cuộc đời.

Rồi ta mở mắt, sống lại trong cùng một thân thể, cùng một ngôi nhà nhỏ nép mình dưới chân núi, cùng tiếng gọi quen thuộc vang lên từ bếp:

“Song Nhi, rửa tay ăn cơm.”

Sau cái chết đầu tiên, ta đã sống lại và trải qua những cái chết khác mười bảy lần như thế. Mỗi lần đều khác biệt. Có khi là đá rơi, có khi là rắn cắn, có lần chỉ vì một cơn nghẹn cơm vụn vặt mà mất mạng.

Ta từng nghĩ mình bị nguyền rủa. Nhưng sau mười kiếp đầu tiên, ta bắt đầu không sợ nữa.

Không sợ chết.

Không sợ sống lại.

Cũng không sợ ngày mai liệu có còn mở mắt.

Chỉ sợ sống mà chẳng hiểu vì sao.

Vì thế, đến kiếp thứ mười bốn, ta buộc tóc, mang hành lý, từ biệt người nuôi ta lớn suốt bao năm. Ông vẫn đứng đó, bóng lưng gầy như nhành trúc khô giữa sương sớm, không gọi ta quay đầu, cũng không chúc ta lên đường bình an.

Ta rời đi khi gió xuân vừa chớm về.

Lạc bước trên con đường núi, phía trước là một thế giới rộng lớn, mênh mông mà ta chưa biết tới. Những kiếp sống đã qua đều không đủ để ta nắm bắt được hết bao la của đất trời, nhưng ít nhất, ta đã học được cách lắng nghe và cảm nhận.

Những ngày đầu, ta đi qua những nơi nghèo khó.

Những ngôi làng bé nhỏ, những người dân vất vả mưu sinh. Họ cười với nhau bằng những nụ cười ít ỏi, ánh mắt sâu thẳm của những con người đã quen với đau thương và sương gió cuộc đời.

Ta đã sống như họ.

Bước chân chậm rãi, không vội vàng.

Rồi có một buổi chiều, khi ta ngồi bên bờ suối, nhặt từng viên đá cuội trong lòng bàn tay, một đứa bé đến gần.

Nó ngước nhìn ta, cất tiếng hỏi:

“Tỷ là ai?”

Nó không biết rằng ta đã sống đến mười bảy lần.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:

“Tỷ là người qua đường.”

Nói vậy, nhưng chính ta cũng không biết mình sẽ đi đâu, sẽ đến đâu. Chỉ biết mình sẽ tiếp tục đi cho đến khi gặp được câu trả lời. Câu trả lời về cái chết. Câu trả lời về cái sống.

Ta sống những ngày lang thang, sống với những nụ cười nở trên môi những người xa lạ, sông với những buổi tối lạnh giá khi ta chỉ có mình bên ngọn lửa nhỏ, tuy vậy nhưng vẫn không cảm thấy cô đơn.

Như mười ba kiếp trước, khi không gặp tai nạn ngoài ý muốn mà chết thì đến ngày ta vừa tròn 16 tuổi trên trời sẽ hiện ra hàng ngàn đường vân sáng kéo dài như muốn xé toạt bầu trời. Khi tia sáng xuất hiện, ta biết kiếp này của mình đã kết thúc, dòng điện tê dại chạm vào đỉnh đầu khiến toàn thân ta tê liệt, dòng điện ấy đưa ta về lại mái nhà quen thuộc, nơi mà mỗi lần ta sống lại đều có người cha hiền hậu đang cặm cụi dọn từng món ăn ngon lên bàn.

Kiếp thứ mười lăm này, ta tiếp tục hướng chân đi về phía Nam, lên đường tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng mình.

Cha nuôi không giữ ta lại, cũng giống như những kiếp trước. Ông chỉ đứng nhìn ta đi xa dần, bóng dáng cao lớn nhưng lặng lẽ. Dường như ông biết rằng, có những câu hỏi chỉ có thể tự mình đi tìm câu trả lời.

Và thế là, bước chân ta vững vàng hơn, dù không biết nơi nào sẽ là nơi ta dừng lại, nhưng ta biết rõ, mỗi bước đi là một phần của hành trình tìm về sự thật đã bị giấu kín trong mười bốn kiếp chết đi sống lại.

Khi ta rời núi vẫn là vào lúc gió xuân nhè nhẹ thổi lùa qua tóc. Ở phương Nam, những làn gió dịu dàng thổi qua từng kẽ lá, mang theo hương hoa dại và bụi đỏ đường xa.

Vạt áo lụa mỏng khẽ lay trong gió sớm. Ta nghiêng người, đầu ngón chân chạm nhẹ vào một điểm vô hình giữa không trung, thân ảnh liền lướt lên cao như cánh yến giữa trời mây. Không nhanh, cũng không chậm, chỉ nhẹ như hơi thở, mềm như gió thoảng, chẳng để lại lấy một tiếng động.

Ánh nắng lướt qua vai, phản chiếu nơi vạt tóc dài buộc hờ sau lưng, khiến cả bóng hình mờ mờ như mộng ảo. Tựa như không phải người trần, mà là một cánh linh hồn đi lạc giữa nhân gian.

Ta không ngoái lại, cũng chẳng cần nhìn xuống. Bởi mỗi bước chân ta đặt lên trời, đều như đã quen thuộc từ kiếp nào xa lắm.

không ai biết, sau mỗi cái chết ta không mất đi thứ gì, nhất là tu vi.

Mỗi lần sống lại, ta lại tiếp tục tu luyện chưa từng ngừng nghỉ. Nếu hôm qua ta ngã xuống giữa một cơn sét, thì hôm nay, ta tỉnh dậy trong thân xác cũ, ánh mắt đã sâu hơn một tầng minh ngộ.

Tu vi của ta không tiến triển như nước chảy mây trôi mà như núi lửa âm ỉ, mỗi kiếp đều tích tụ.

Hot

Comments

Ryin_đậu nv1 đổi name

Ryin_đậu nv1 đổi name

cậu có thể thay từ gọi bạn = gọi người cho hợp hoàn cảnh của tiểu thuyết cổ đại ạ, thời cổ đại chỉ có từ huynh đệ ạ, ngôn từ lúc đó không giống với thời thế hiện đại /Plusone//Rose/

2025-05-15

1

Thy ྀི

Thy ྀི

Sống mười mấy kiếp mà tu vi giữ nguyên, nghĩa là gấp mười mấy lần người thường hả

2025-05-13

2

Linh Đan Diệu Dược

Linh Đan Diệu Dược

từ "chị" đổi thành "tỷ" cho có hơi hướng cổ đại b.

2025-05-15

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play