[HyeriSubin] Món Đồ Đầy Sẹo
Chương 2 – Phận hầu, miệng câm
Buổi sáng đầu tiên trong biệt thự nhà họ Park không có tiếng gà gáy, cũng không có ánh nắng rọi qua rèm cửa. Chỉ có chuông điện tử reo lên lúc 5 giờ sáng, lạnh lẽo và tàn nhẫn như tiếng gọi từ địa ngục.
Quản Gia
(già, khó tính):
Con bé mới kia! Mau dậy. Tầng hầm không phải khách sạn!
Nàng bật dậy khỏi giường, đầu vẫn ong ong vì đêm qua chỉ ngủ được một tiếng. Cơn mệt mỏi bị dập tắt bởi nỗi sợ. Tay chân lóng ngóng mặc áo, xếp mền, gấp đồ, rồi chạy vội theo quản gia.
Mùi dầu ăn, nước rửa chén và hơi người hoà trộn tạo nên một thứ mùi quen thuộc của tầng dưới. Bốn, năm hầu gái khác đã có mặt, mỗi người một việc. Mặt ai cũng lạnh tanh.
Hầu gái
Hầu gái 1 (liếc nhìn Subin):
À, đứa mới đấy à?
Hầu gái
Hầu gái 2 (cười khẩy):
Trông ốm yếu quá. Không biết làm gì không?
Subin
(khẽ):
Tôi sẽ cố… học nhanh…
Hầu gái
Hầu gái 1:
Ừ, học nhanh đi. Không thì bị Cô đá ra cửa sớm.
Hầu gái
Hầu gái 2:
Nếu nhẹ. Không thì vào tay ông chủ, khỏi cần ra cửa luôn.
Subin nuốt nước bọt. Họ không đe dọa. Họ đang kể sự thật.
Quản Gia
Im đi. Đưa nó lau cầu thang. Mười bậc một lượt. Phải sạch như mới.
[Cầu thang tầng một – 6 giờ 15 phút sáng]
Subin quỳ gối, tay cầm khăn, lau từng bậc. Gối đau rát, đầu gối đỏ lên vì ma sát với đá hoa cương. Nàng không kêu. Chỉ cúi đầu và lau. Lau mãi, như đang lau sạch đời mình.
Hyeri
(xuất hiện bất ngờ từ tầng hai):
Ồ… siêng quá nhỉ.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi chân thon dài trong đôi guốc cao gót da đen.
Hyeri
Mới sáng mà bò lết thế này. Mày định lau cầu thang hay liếm nó?
Subin
(cuống quýt đứng dậy):
Tôi… tôi chỉ làm theo lời bà quản gia…
Hyeri
(khoanh tay):
Làm theo lệnh? Mù à? Không thấy trời mưa hôm qua sao mà không lau khô từ tối? Tôi suýt té, biết không?
Subin
(cúi đầu):
Tôi… tôi xin lỗi…
Hyeri
(bước xuống, chỉ tay):
Xin lỗi ai?
Subin
(mím môi):
Tôi xin lỗi… cô Hyeri.
Hyeri
(mỉm cười ):
Tốt. Có não. Nhưng lời nói không lau được cầu thang.
Cô giật lấy khăn từ tay nàng, quăng xuống đất, bước ngang qua vai Subin.
Hyeri
Tôi cho mày một giờ lau sạch tất cả cầu thang trong nhà. Không sạch, không ăn sáng.
Hyeri
(quay đầu, nhướng mày):
Vâng gì cơ?
Subin
(hít sâu):
Vâng, cô Hyeri.
Hyeri
Ừ. Mày nên nhớ rõ tên tao. Sau này đừng để tao phải nhắc lại.
[9 giờ sáng – sau giờ ăn sáng của gia đình họ Park]
Subin không được ngồi ăn. Nàng đứng trong bếp, tay run lên khi thấy khay bát của Hyeri chưa rửa. Mùi thức ăn vẫn còn. Đĩa trứng lòng đào bị bỏ dở. Lòng đỏ vỡ nát, như tâm trạng nàng
Quản Gia
Rửa sạch đi. Của tiểu thư Hyeri, không được làm xước.
[Phòng khách – 10 giờ sáng]
Hyeri ngồi đọc sách, chân gác lên ghế bành. Váy ngủ mỏng phủ hờ, tóc búi lỏng. Ly trà trên bàn đã nguội.
Subin bưng khay bước vào, cúi người định thay trà.
Hyeri
(ngẩng đầu):
Ai cho mày vào?
Subin
(khựng lại):
Tôi… tôi mang trà…
Hyeri
(gập sách lại, lạnh giọng):
Trà nguội mày mang cho chó uống à? Còn sống mà không biết gõ cửa?
Hyeri
(đứng dậy, tiến đến gần):
Lần thứ hai trong ngày. Mày xin lỗi nhiều vậy, mày định chuộc lỗi bằng miệng à?
Hyeri
Tao không thích xin lỗi. Tao thích mày im và làm đúng việc. Hiểu chưa?
Hyeri
(lùi lại, thở khẽ):
Tốt. Đem trà ra ngoài. Tôi không khát nữa.
Subin lặng lẽ lui ra, khay trà vẫn chưa đổi. Tay nàng lạnh toát, tim đập mạnh. Dù cô Hyeri không hề lớn tiếng, từng câu nói vẫn như dao lướt qua cổ
[Tối cùng ngày – tầng hầm]
Subin ngồi bó gối trên giường sắt, tay đặt lên quyển sổ tay cũ. Nàng viết nguệch ngoạc vài dòng – chữ nghiêng ngả, nét mực nhòe
>"Ngày đầu tiên. Mình chưa khóc. Mình vẫn còn sức. Hyeri... lạnh lùng. Nhưng… cô ấy là người duy nhất nhìn mình. Dù là nhìn để ghét.
Ở tầng trên, Hyeri đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu. Cô nhìn ánh đèn le lói từ phòng tầng hầm. Ánh mắt nửa hững hờ, nửa khắc khoải. Như đang lặng lẽ tự hỏi:
Hyeri
Con nhóc đó chịu đựng tốt hơn mình tưởng.
Comments