[HyeriSubin] Món Đồ Đầy Sẹo
Chương 3 – Tên chó cũng có giá hơn mày
Biệt thự họ Park vào buổi chiều có mùi gỗ ẩm, ánh nắng rọi xiên từ cửa kính trần, len qua từng bậc cầu thang rồi đọng lại ở sảnh lớn như một vệt máu loãng.
Subin quỳ dưới nền gạch, tay cầm bàn chải đánh sàn, người cúi rạp. Mồ hôi thấm ướt lưng áo nâu cũ, tóc dính bết hai bên má.
Quản Gia
Còn ba ô vuông nữa! Nhanh lên, đừng lết như con rùa què!
Subin
(thở gấp):
Dạ… tôi… tôi làm xong ngay…
Hầu gái
Hầu gái 1 (thì thầm với người bên cạnh):
Trời tháng Sáu mà bắt con bé lau sảnh buổi chiều... Cô Hyeri thiệt có ác quá không…
Hầu gái
Hầu gái 2 (cười mỉa):
Bớt lo đi. Nó mà té xỉu cũng chẳng ai thèm rót cho miếng nước đâu.
Hyeri đứng sau rèm cửa lụa, mắt dõi xuống dưới. Tay cô cầm ly nước ép, đá tan chậm, lạnh băng.
Hyeri
*Tự mỉa*
Quỳ đẹp đấy. Mày có năng khiếu làm vật trang trí thật..
Tiếng giày cao gót gõ xuống bậc thang. Cô bước xuống, thong thả như đang đi dạo trong một viện bảo tàng trưng bày người sống.
Hyeri
Mày đang làm cái gì vậy?
Subin
(giật mình, ngẩng lên):
Tôi… lau sàn…
Hyeri
Sàn nhà này trị giá bao nhiêu, biết không?
Hyeri
Hơn hai trăm triệu. Còn mày, bị bán với giá bao nhiêu?
Subin
(mặt tái):
Tôi… không biết…
Hyeri
(cười lạnh):
Hơn hay kém một con chó?
Hyeri
Đúng. Con cún trắng nhà tôi lúc trước giá ba triệu. Mày? Không đủ để mua cái bát nó ăn.
Ánh mắt giao nhau. Một phía sắc lạnh như dao, một phía nhợt nhạt , trũng sâu.
Hyeri
(gằn giọng):
Mày biết vì sao, mới gặp tao đã ghét loại như mày không?
Subin
(lắc đầu):
… Tôi không biết…
Hyeri
Vì tụi mày sống như rác, rồi tự cho rằng mình đáng thương. Tao ghét cái kiểu sống nhẫn nhục chờ được tha thứ. Đáng khinh.
Subin
(mím môi):
… Tôi không mong cô tha thứ..
Hyeri
(nhướng mày):
Ồ? Mày có biết nói lại rồi à?
Subin
Tôi chỉ muốn được làm việc… và không bị đuổi…
Hyeri
(Nghiêng đầu):
Không bị đuổi? Ai bảo là mày có quyền chọn?
Subin cắn môi. Tay nắm chặt bàn chải
Hyeri
(hất cằm):
Lau sạch rồi lên phòng tao. Cửa sổ bụi.
[Phòng Hyeri – 15 phút sau]
Subin đứng trước cửa, gõ nhẹ ba cái. Không có tiếng trả lời.
Subin
(khẽ):
Cô Hyeri… tôi vào được không ạ?
Nàng đẩy cửa bước vào. Hyeri ngồi trên ghế, vắt chân, đọc sách. Váy ngủ hở cổ, tóc xõa, ánh sáng chiếu qua rèm làm da cô trắng toát như tượng đá.
Hyeri
(không ngẩng lên):
Đừng làm đổ bình hoa. Là của Ý.
Subin trèo lên ghế, với tay lau khung cửa sổ. Cô cố gắng không làm rơi bụi, không gây tiếng động. Nhưng một cơn gió bất ngờ tạt qua, kéo rèm bay, làm đổ chồng sách trên bàn Hyeri.
Subin
(hốt hoảng):
Tôi… tôi xin lỗi!! Gió mạnh quá…
Hyeri
(gằn giọng, đứng bật dậy):
Không đổ lỗi cho thời tiết. Nếu gió mạnh, mày phải giữ!
Subin
(lắp bắp):
Tôi sẽ dọn ngay…
Subin khựng lại. Hyeri bước tới, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng do dự vài giây, rồi quỳ xuống. Hai đầu gối chạm sàn gỗ cứng.
Subin làm theo, lòng bàn tay mở ra, run nhẹ.
Hyeri
Đây là cái giá của việc bất cẩn.
Cô cầm quyển sách cứng nhất từ dưới đất lên. Không chờ thêm, Hyeri đánh thẳng vào tay Subin — một, hai, ba cái. Không mạnh đến mức gãy xương, nhưng đủ để đau rát
Hyeri
(ném sách xuống đất):
Xong rồi. Dọn đi.
Subin nhặt từng quyển sách, tay đỏ ửng. Không khóc. Không van xin. Chỉ cắn môi thật chặt.
Hyeri nhìn nàng một lúc. Trong mắt không có thương hại. Cũng không có hứng thú. Chỉ là sự quan sát — lạnh, xa, như đang phân tích một món hàng lỗi.
Subin ngâm tay vào nước lạnh. Mắt nhìn mông lung vào tường gạch thô ráp.
Hầu gái
Hầu gái 1 (nhìn tay nàng):
Cô Hyeri đánh thật à?
Subin
Không..Cô ấy chỉ… dạy tôi..
Hầu gái
Hầu gái 2:
Đừng bao giờ tin cô ấy. Cô ấy không dạy. Cô ấy trừng phạt.
Subin im lặng. Tay vẫn ngâm trong nước. Nàng nhớ lại ánh mắt Hyeri lúc giơ sách lên —lạnh lùng. Như thể nàng không phải người.
Hyeri
(tối cùng lúc, tự nói khi soi gương):
Chịu đau khá đấy. Không la. Không khóc.
Hyeri
Còn hơn khối kẻ từng quỳ dưới chân tao.
Comments