2. Gọi là ba mới đúng.

“Tôi....” Trần Thác ngượng ngùng xem Nhạc Khả Khả khóc không ngừng, hắn chỉ biết trơ ra đó và không biết nên ứng phó ra làm sao.

Ở lúc trước, Trần Thác có những mối quan hệ xã giao bình thường, hoặc có thể nói là gặp qua vài mặt chứ chưa đến mức thân thiết nói chuyện lâu. Xoay quanh hắn không ai, hoàn toàn cô độc, miệng hắn còn tiện và độc đoán với những lần chửi rủa đống fan vẫn antifan.

Chẳng mấy gặp được trường hợp như thế này.

Trần Thác hận rèn sắt không thành thép, “Tôi chỉ đùa.... Cô.... Chậc! Đúng là mẫn cảm....”

“QAQ....” Nhạc Khả Khả dùng bộ dạng nước mắt lưng tròng mà xem hắn. Khóc còn tính là an tĩnh, trước lời trêu ghẹo rõ là xúc phạm ở lúc vừa rồi của Trần Thác, vậy mà cô bạn nhỏ Nhạc Khả Khả này chỉ có thể ấm ức, cũng chẳng có mắng gì hắn.

Trần Thác nhấp khẽ khóe môi, ẩn nhẫn lại không vui, vốn muốn để Nhạc Khả Khả khóc xong rồi bản thân mới nói, nhưng càng lúc, Nhạc Khả Khả càng đáng thương.

Hắn thở dài, quay người.

Nhạc Khả Khả lên tiếng “Cậu....”

“Gì?” Bị kéo lại, Trần Thác nhướng lên mày, xem bàn tay co quắp tóm được góc áo của chính mình.

Hắn cười khẽ, “Khóc xong rồi?”

Nhạc Khả Khả gật đầu, “Dạ....”

Trần Thác tưởng chừng nghe nhầm, “?”

Ngoan đến vậy?

Trần Thác tự hỏi, rồi thoáng sờ khẽ gương mặt mình, nghi hoặc hỏi, “Mặt tôi có dính gì sao?”

“Không.... không có.” Nhạc Khả Khả lắc đầu, cưỡng chế tiếng khóc tràn ra khiến âm thanh sụt sùi nức nở trở thành nấc khẽ. Đôi mắt khi vừa khóc xong ngập nước, giống chú cáo ngây thơ chưa trải qua sự đời, trong suốt đến thuần tịnh. Mê mang lại mơ hồ mà nhìn chằm chằm gương mặt Trần Thác.

Một cái gì đó si mê không rõ.

Trần Thác không biết được bộ dạng của chính mình có bao nhiêu xinh đẹp, hòa lẫn giữa bất cần đời và lạnh lẽo, cuốn hút ánh nhìn giữa đám đông cùng sự tự tin có cái chất riêng. Cùng với nho nhỏ cưng chiều trong ánh mắt. Hệt như liếc mắt đưa tình, vốn lạnh nhạt, khi khẽ cười thì như băng tan ngày xuân.

Khiến trái tim bất giác nhộn nhạo mà không thể hiểu được.

Nhạc Khả Khả cũng chú ý đến ánh mắt của Trần Thác khi lướt xuống góc áo hắn, gương mặt Nhạc Khả Khả đã đỏ lại càng thêm ửng hồng.

Thế nhưng tuyệt nhiên không buông tay, mi mắt thẹn thùng mà hơi run rẩy. Tâm lý vốn bất an càng thêm khiến lời nói của Nhạc Khả Khả thêm phần vấp váp, “Lần đầu.... gặp. Mình là Nhạc Khả Khả. Nhạc trong hoan nhạc, vui tươi. Khả trong.... khả ái.”

“Ừ.” Phản ứng của Trần Thác nhàn nhạt, dường như không hứng thú.

Nhạc Khả Khả không vì thế mà thất vọng, ngược lại càng thêm có hi vọng khi Trần Thác đáp lại, như chú cáo vô tri dò dẫm bước chân, Nhạc Khả Khả lại hỏi tiếp, “Cậu.... cậu, tên gì?”

Trần Thác như cái máy lãnh ngạch, hỏi gì đều đáp nấy, phá lệ có kiên nhẫn với Nhạc Khả Khả, “Hòa Uyển.”

“Hòa, Uyển. Tên cậu, đẹp.”

Trần Thác bật cười thành tiếng, “Ừ. Cảm ơn.”

Đến đây, cô nàng đã không thèm tiết chế bản tính, bỗng dưng nói, “Cậu cũng đẹp!”

“.....” Trần Thác, “Ừm.”

Nhạc Khả Khả đỏ bừng mặt. Như chú tôm bị hấp chín.

Trần Thác lại không nói gì, nụ cười trên môi càng thêm gia tăng, tâm trạng vui vẻ khi còn gì bằng được việc chính mình nhìn thấy nhân vật tự tay miêu tả, khắc họa trở nên sống động và có ý thức của riêng mình.

Trần Thác chẳng mấy ngạc nhiên với việc bản thân xuyên sách, xuyên vào chính bộ truyện đã từng là ngoại lệ và được hắn châu chuốt đến vậy. Bởi vì quá yêu thích, tiếc nuối, vậy nên tạm dừng là cách tốt nhất.

Trần Thác tính cách lãnh đạm, hứng thú không cao, vui thích nhất thời cũng khá đắn đo suy nghĩ, nếu nam xuyên thành nữ, về sau còn là chung kí túc xá với 3 người còn lại, phải sống ra sao đây.

“Hazzzz.” Mãi nghĩ, lương tâm và đạo đức của Trần Thác chẳng khác nào chịu lời phê phán từ chúa, hắn chán nản mà thở dài, thoáng nhấp khóe môi.

Nhạc Khả Khả dè dặt gọi hắn, “Hòa Uyển....”

“Không có gì đâu.” Trần Thác hiểu biết rõ tính cách của từng tầng nhân vật mình tạo ra, Nhạc Khả Khả, một tiểu thư của gia đình khá giả, tính cách rụt rè cẩn thận, luôn để ý đến những cảm xúc mà người xung quanh biểu hiện. Dễ tin người và luôn muốn khiến người khác hài lòng, lợi dụng cũng giúp người ta kiếm tiền loại này.

Trần Thác đưa tay xoa xoa nhẹ đầu Nhạc Khả Khả, một vẻ dịu dàng chưa từng có, “Xin lỗi vì vừa rồi trêu ghẹo cậu, hoảng lắm có đúng không.”

“Ừm....” Nhạc Khả Khả khẽ rũ mắt, nhỏ giọng đáp.

Trần Thác không làm Nhạc Khả Khả khó xử lâu, hắn hơi nhúc nhích đầu ngón tay, rồi bỗng nhiên ôm lấy gương mặt cô bạn nhỏ đang rối rắm. Bản thân lúc này dù gì cũng là nữ, vậy nên không bao nhiêu ngượng ngùng, ngược lại còn dịu dàng và tự nhiên đến thân thiết.

Tránh đi đuôi mắt của Nhạc Khả Khả, Trần Thác chậm rãi lau sạch nước mắt ở trên gò má ấy, “Một lát nhớ dùng khăn lau mắt, tớ sẽ đi mua đá để đắp lên, đừng đứng đực ở đó, dọn đồ vào trong đi.”

Nói rồi buông tay, hắn xoay người đi lục tìm trong túi một hộp khăn giấy khô. Thật may vì Hòa Uyển được hắn ưu ái, viết là người chu toàn, nên không quá khó khăn, Trần Thác đưa cho Nhạc Khả Khả rồi dặn, “Cậu đi rửa mặt, rồi lau nó.”

Nhạc Khả Khả nhận khăn, hỏi, “Cậu đi đâu?”

Trần Thác đáp, còn không quên trêu đùa cô nhóc, “Xách đồ vào cho cậu, sắp bị trộm rồi kìa.”

“Ah???” Nhạc Khả Khả ngơ ngác.

Ngốc ngốc mà sờ nhẹ mái tóc của mình, hơi ấm tàn dư, lưu giữ không lâu, nhưng cảm giác của Nhạc Khả Khả đối với Trần Thác thân thuộc đến lạ. Ấm áp, dịu dàng, hệt như....

“Mẹ? ” Nhạc Khả Khả bất ngờ bật thốt ra tiếng kêu.

“.....” Trần Thác nghe được lời thốt ra trong vô thức ấy, vẻ mặt hài hước, khẽ liếc Nhạc Khả Khả rồi sửa lại cho đúng nhận tri, “Gọi là ba : ).”

Nhạc Khả Khả thẹn quá hóa giận, “ Cậu! Quá xấu rồi!”

“Nhạc Khả Khả. ” Trần Thác cười càng thêm có hồn, không còn quá lạnh nhạt cũng như qua loa có lên nữa, và giống như trêu ghẹo Nhạc Khả Khả, “Cô nhóc. Cậu vừa mới bảo tôi đẹp đấy.”

“.....” Nhạc Khả Khả giận dỗi hòa ngượng ngùng, khẽ mắng, “Lưu manh thối!”

Hot

Comments

𝒁𝒆𝒎 𝒄𝒐𝒏 𝑭𝒂𝒌𝒆 #🌷

𝒁𝒆𝒎 𝒄𝒐𝒏 𝑭𝒂𝒌𝒆 #🌷

xin lỗi mng em bé nhà tôi mỏ hơi giãn nên khóc hơi nhiều \\Cúi đầu\\

2025-05-25

1

Yến Nhi

Yến Nhi

mắc cười thiệt á chớ, bả có cãi thì cãi sao lại bằng ổng đc trời. Với cả ổng nói cx đúng đó là cơ thể của ổng chứ có phải của bả đâu mà bảo ổng biến thái

2025-06-02

0

Yến Nhi

Yến Nhi

này là không chịu đc nữa rồi nè. Trời ai bảo ông cãi làm gì bả á khẩu cái bả cắn trúng lưỡi. Giờ đến lúc ổng mợt r

2025-06-02

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play