Chương 3: Không hề ghen chút nào...thật đó!

"Nếu như thanh xuân là một tờ giấy trắng, thì cậu chính là nét mực đẹp nhất tớ vô tình vẽ lên."
// hành động, cảm xúc// * suy nghĩ * " nói nhỏ " NÓI TO, HÉT --------chuyển cảnh---------
Xe đạp chầm chậm đưa chúng tôi về phía trường. Cổng trường đã hiện ra trước mắt. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười nói, tiếng ồn ào của đám bạn từ xa, nhưng lúc này, mọi thứ như dừng lại xung quanh tôi.
Vinh dừng xe lại trước cổng trường, khẽ quay sang tôi:
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Đến rồi xuống xe thôi.
Vinh nói, giọng anh vẫn như mọi khi, nhưng tôi lại cảm thấy trong đó có gì đó lạ.
Anh không mỉm cười như mọi khi. Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, đủ để làm tôi cảm thấy khoảnh khắc này có gì đó khác biệt.
Tôi nhìn Vinh một lúc, rồi nhanh chóng rời khỏi xe, cố gắng giữ cho nụ cười của mình không quá gượng gạo chờ anh cất xe.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Vào lớp thôi.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
// gật đầu //
Vinh chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm gì. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay người bước vào cổng trường. Và tôi đứng đó, mắt nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác trong lòng cứ mơ hồ khó tả.
Ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Buổi sáng hôm nay vẫn như mọi ngày, lớp học nhộn nhịp với tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng trò chuyện ồn ào. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy khác.
Tôi không thể tập trung vào bài giảng, đôi mắt cứ vô thức lướt qua phía bên cạnh mình. Vinh đang ngồi đó - bạn cùng bàn của tôi - vẫn như mọi khi, nhưng sao hôm nay tôi lại để ý cậu nhiều hơn thế.
Vinh đang chăm chú nhìn vào sách vở, tóc anh rủ xuống trán, lạ lắm, tôi thấy anh trông như thể đang nghĩ về một điều gì đó rất sâu xa.
Nhưng cái cách anh lắc nhẹ đầu, rồi lại tiếp tục đọc bài, khiến tôi bỗng dưng thấy lòng mình thắt lại. Có phải là tôi đang để ý quá nhiều đến Vinh? Nhưng tôi không thể ngừng nhìn anh.
Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ánh mắt của Vinh lướt qua tôi, đôi mắt anh vẫn bình thản, nhưng sao tôi lại cảm thấy như có một điều gì đó không phải.
Anh và tôi vẫn luôn là bạn thân, nhưng sao lần này lại có sự khác biệt? Cái cảm giác này, tôi không thể gọi tên, nhưng nó làm tôi bối rối. Tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng mỗi khi Vinh nhìn tôi?
Trong giờ học, tôi chỉ lén lút nhìn sang Vinh khi thầy giảng bài, đôi lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang hướng về mình. Tôi vội quay mặt đi, không dám nhìn lâu hơn. Có những khoảnh khắc tôi nghĩ, liệu Vinh có nhận ra rằng tôi không giống trước nữa? Hay là… tôi đang quá nhạy cảm về những thứ không có thật?
Thầy giảng bài, tôi nghe mà chẳng vào đầu. Mọi thứ cứ như mờ dần đi, chỉ còn lại Vinh với ánh mắt ấy.
Lần này, tôi không thể nói dối bản thân nữa. Tôi có một cảm giác khác lạ, khi không phải là bạn thân nữa, mà là một điều gì đó mơ hồ hơn. Những lúc Vinh quay qua nhìn tôi, tôi thấy trong lòng mình có một nhịp đập khác lạ, như thể không còn là sự thân thiết đơn thuần nữa.
Tôi cố gắng quay lại tập trung vào bài, nhưng rồi vẫn không khỏi nghĩ đến Vinh. Anh có cảm thấy giống tôi không? Cái cảm giác này thật lạ, như thể tôi đang đứng trên một con đường mới, nhưng lại không biết phải đi về đâu. Mỗi lần anh vô tình chạm ánh mắt tôi, tôi lại cảm thấy như trái tim mình đang đập nhanh hơn.
Sau một thời gian tiết học cũng kết thúc, bây giờ là giờ ra chơi. Thầy vừa ra khỏi lớp, tôi vừa kịp đặt bút xuống thì nửa bàn bên cạnh đã bị bao quanh bởi tiếng cười rúc rích và ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Không cần nhìn cũng biết là ai đang ở trung tâm.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh - bạn thân từ bé hay bạn ngồi cùng bàn, "nam thần" trong mắt mấy đứa con gái lớp tôi và cả trường.
Trùng hợp là hôm nay anh chải tóc gọn hơn, áo đồng phục sơ vin đúng kiểu, lại còn ngồi sát cửa sổ - ánh nắng cứ chiếu vào mặt làm làn da anh trắng hơn, mắt sáng hơn.
Nhìn vào, đúng kiểu nam chính trong mấy bộ phim thanh xuân mà mấy đứa hay xem.
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Nữ sinh 1: Vinh ơi, cậu có bạn gái chưa thế.
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Nữ sinh 2: Vinh ơi, sao nay cậu đẹp hơn thường ngày nữa vậy?
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Nữ sinh 3: Vinh ơi, cậu chỉ tớ bài này được không?
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Nữ sinh all: // ngại ngùng //
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Nữ sinh all: Vinh ơi Vinh à....
Tôi ngồi ngay bên cạnh mà tự nhiên cảm thấy như người vô hình. Lũ con gái ríu rít đến mức suýt ép tôi ra khỏi ghế. Có đứa còn nghiêng người qua tôi, ánh mắt long lanh nhìn Vinh đắm đuối, giọng thì nhẹ như gió thoảng.
Vinh chỉ mỉm cười. Anh từ tốn trả lời từng câu, nét mặt chẳng thay đổi gì, nhưng tôi biết - anh đang cố lịch sự.
Vinh vốn chẳng giỏi trong mấy tình huống kiểu này, tôi là người hiểu rõ nhất, anh dễ lúng túng nhưng biết giữ chừng mực.
Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mắt thì vẫn đảo qua phía anh. Cảm giác trong lồng ngực tôi vừa khó chịu, vừa… ngộ nghĩnh. Cứ như tôi vừa bị kéo ra khỏi một chỗ vốn là của mình.
Trước kia, Vinh chỉ ngồi đây với tôi, giờ thì cả cái bàn như bị chiếm luôn rồi. Bất giác, ánh mắt Vinh chạm phải ánh mắt tôi. Anh nhìn tôi một giây, lâu hơn bình thường. Tôi vội quay đi, tim tự dưng đập mạnh. Không hiểu vì ngại hay vì... buồn.
Lũ con gái vẫn cười, vẫn hỏi, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì rõ nữa. Trong đầu tôi chỉ có mỗi câu:
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
* Mình đang khó chịu... vì điều gì vậy? *
-----------------------------------------
Tan học.
Tôi xách cặp bước ra khỏi lớp chậm rãi hơn mọi ngày. Không phải vì mệt, mà vì… không muốn phải đi cạnh Vinh ngay lúc này. Cảm giác hôm nay thật kỳ lạ, như thể có điều gì đó giữa chúng tôi đã bị xê dịch.
Tôi ra đến bãi xe thì thấy anh đã đợi sẵn, đứng tựa vào chiếc xe đạp quen thuộc, cả người dựa vào xe, ánh mắt vẫn hào hứng như mọi khi khi thấy tôi, anh đang chờ tôi.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Đi thôi?
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
// gật đầu //
Vinh hỏi, giọng trầm, nhẹ. Tôi khẽ gật đầu, leo lên yên sau. Chúng tôi vẫn đi con đường cũ, vẫn những hàng thông và mùi đất ẩm sau cơn mưa hôm qua. Nhưng lạ là không ai nói gì. Im lặng, dài đến mức tôi cảm thấy tim mình cũng bắt đầu ngộp thở. Tôi không chịu nỗi nữa.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Hôm nay mày nổi tiếng quá ha.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
* Hơn mọi ngày luôn ấy chứ *
Vinh không quay đầu lại, nhưng tôi thấy vai anh khẽ cử động - đoán chắc là cười.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Mấy cậu ấy chỉ hỏi vài chuyện linh tinh thôi.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Ừm * Tao ngồi cạnh mày mà còn bị chen lấn nữa đấy *
Tôi lẩm bẩm trong lòng, cố tỏ ra thản nhiên, nhưng không giấu được chút chua chát. Vinh đạp xe chậm lại. Rồi bất ngờ, anh nói:
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Nếu mày cảm thấy bị chen lấn khi ngồi cạnh tao thì mày nên nhớ rằng: Vì mày ngồi cạnh tao nên tụi nó mới tới. Nếu không có mày, tao còn chẳng biết nói chuyện gì.
Tôi ngẩn người. Gió thổi qua hai má, làm tôi không biết có phải mặt mình đang nóng lên thật hay chỉ là vì trời chiều bắt đầu hanh.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Mày không cần phải nói vậy để tao vui đâu-.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Tao nói thật.
Vinh ngắt lời tôi, lần này anh quay đầu lại, ánh mắt rất nghiêm túc.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Tao không quen ai bằng mày. Mấy đứa kia chỉ dừng lại ở việc biết tên tao thôi.
Tôi bối rối nhìn thẳng. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa ngọt ngào, len vào lòng tôi. Vậy mà nãy giờ, tôi cứ giận dỗi linh tinh chỉ vì vài ánh mắt khác nhìn về anh. Tôi thậm chí còn thấy… lo sợ nữa.
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
Trần Lê Hữu Phát( cậu )
* Lúc tụi nó vây quanh mày, tao thấy như bị đẩy ra ngoài luôn *
Vinh như hiểu tôi đang nghĩ gì trong đầu. Anh đạp xe thêm vài vòng bánh nữa, rồi dừng lại giữa con dốc quen thuộc.
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
// giọng trầm và chầm chậm //
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Bùi Nguyễn Ngọc Vinh( anh )
Tao sẽ không để mày bị đẩy ra ngoài đâu. Vì với tao, chỗ của mày... là ở cạnh tao.
Tim tôi như có ai bóp nhẹ. Tôi không biết phải nói gì. Chỉ biết rằng, nếu lúc này có ai nhìn thấy tôi, chắc mặt tôi đỏ như nắng chiều đang nhuộm cả con đường phía trước.
__________________________
Tác giả xinh yêu
Tác giả xinh yêu
End chap
Tác giả xinh yêu
Tác giả xinh yêu
Bù chap 1
Tác giả xinh yêu
Tác giả xinh yêu
Bye 👋

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play