Buổi họp kết thúc, Tô Ngạn Di liền ra ngoài. Cú điện thoại từ bên cửa hàng xe, họ báo cô có thể đến nhận xe được rồi. Tô Ngạn Di liền bắt taxi đến đó.
Ở cửa hàng xe hôm nay vắng khách, thế là đám tiểu đệ Ngô Dực liền có thời cơ phá phách, họ ca hát ầm ĩ lại còn đuổi bắt nhau khiến Bạch Tư Vũ đau hết cả đầu. Làm việc với tiểu tử thúi Ngô Dực đã lâu nên anh hiểu rất rõ tính tình của nó. Trước đây khi chưa có mấy nhóc thử việc thì anh chính là nạn nhân của mấy trò trẻ con của Ngô Dực. Vì vậy để tránh bị làm phiền thì anh không nên ngăn cản cậu ta chơi với lũ nhóc đó.
" Đứng lại ngay tiểu tử thúi. Dám lừa anh mày hả? Quay lại đây."
" Là anh xui thôi chứ có phải do em đâu. "_ Thằng nhóc tóc đỏ, Tiểu Hoằng vừa chạy vừa đáp lại.
Chỉ vì cái trò rút thăm ngớ ngẩn mà Ngô Dực rượt đuổi cậu nhóc từ sáng đến giờ. Rõ ngốc.
" Ngô Dực. Cậu trông cửa hàng, tôi ra ngoài một tí."
Bạch Tư Vũ nhìn vào điện thoại thấy giờ cũng gần trưa, hôm nay anh có hẹn giao xe cho khách hàng nên lập tức đi ngay.
" Vâng, anh yên tâm. Thằng nhóc kia... đứng lại chưa?"
Bạch Tư Vũ lái chiếc xe ra ngoài theo hướng đường lớn rồi mất hút. Ngay lúc này bên ngoài, chiếc taxi dừng lại. Tô Ngạn Di bước xuống đóng cửa xe rồi vào trong. Nhìn thấy người con gái hút mắt bước vào, bọn tiểu tử cùng Ngô Dực liền ngừng đùa giỡn, họ nhảy tán loạn mồm không ngừng khen ngợi.
" Người đẹp. Người đẹp..."
" Im lặng. Cậu còn nhỏ."_ Ngô Dực lên tiếng rồi đẩy cậu em ra sau.
" Xin chào người đẹp, à không chào quý khách."
" À... tôi vừa nhận được cuộc gọi đến đây lấy xe. "
" Vâng. Là tôi đã gọi. Hôm nay còn xinh hơn hôm trước."
Ngô Dực lầm bầm
" Anh nói gì?"
" À không có gì. Haha.... xe của cô ở bên kia. Để tôi giúp cô lái ra ngoài."
Ngô Dực nở một nụ cười ngốc nghếch rồi cuống cuồng đi lấy xe.
Chiếc xe được sửa xong lại được vệ sinh lại trông như mới. Ngạn Di cười một cái rồi tỏ vẻ hài lòng.
" Chìa khóa đây."
" Vâng. Cảm ơn anh."
Chiếc xe dù đã chạy đi nhưng Ngô Dực lại đứng nhìn rồi cười như một kẻ ngốc.
" Anh. Cô ấy là ai vậy?"
" Dực Ca. Cô ấy là ai vậy? Có quay lại nữa không?"
Bọn nhóc trong kia chạy ra với vẻ tò mò hỏi Ngô Dực không ngớt.
" Mấy thằng nhóc này . Tò mò làm cái gì không biết. Mau vào trong đi."
" Anh nói cho bọn em biết đi. Cô ấy là ai thế?"
" Aay... á à... thằng nhóc thúi kia. Mau lại đây."
" Ahhh.... "
Bạch Tư Vũ trở về với túi thức ăn đầy ắp trên tay khiến cho bọn nhóc hào hứng giành giật.
" Mấy đứa ăn đi."
" Cảm ơn Vũ ca."
Bạch Tư Vũ ngồi xuống uống cốc nước, mắt nhìn bọn nhóc ham ăn làm anh buồn cười. Còn tên Ngô Dực kia lại đứng như trời trồng nhìn vào điện thoại thế kia chắc là lại đang nói chuyện với người yêu rồi. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, chợt dừng lại nơi gara trống trải kia rồi thắc mắc hỏi.
" Này, chiếc Merc trong gara đâu rồi?"
" Của tôi... của tôi..."
" Này!!!"
Bạch Tư Vũ giật lại
" ....."
" Chiếc xe trong gara đâu rồi?"
" À lúc nãy có người đến lấy rồi anh à."
" Có người đến lấy? Ai?"_ Bạch Tư Vũ nhăn mày hỏi
" Lúc nãy anh ở lại thêm một chút là gặp được cô ấy rồi. Anh biết không? Cô ấy xinh đẹp lắm. Anh mà thấy chắc chắn cũng sẽ mất hồn như bọn em thôi."
" Một cô gái?"
" Ăn gì đấy? Cho tôi một miếng."
Ngô Dực nhét điện thoại vào túi quần rồi ngồi xuống giật đũa của tên nhóc bên cạnh.
" Anh à em đang ăn."
" Biết nhường người lớn không hả?"
" Ngô Dực!!!"_ Bạch Tư Vũ đợi mãi mà nó không trả lời liền đá vào mông nó một cái.
" Sao thế? Anh ngồi xuống ăn đi."
" Ai đã đến lấy xe thế?"
" À. Là cô gái xinh đẹp hôm trước chứ ai?"_ Cậu vừa ăn vừa nói
" Nhưng ai báo cho cô ấy? Chiếc xe ấy đã sửa xong đâu?"
" Gì chứ? Khụ.... khụ."
" Cậu báo sao?"
" Em thấy chiếc xe được chuyển ra ngoài rồi nên cứ tưởng là sửa xong rồi chứ."
" Tên ngốc này. Vì chiếc xe ấy bị cháy động cơ nên tôi chưa kịp thay. Chẳng phải tôi đã đánh dấu rồi hay sao?"
" Thôi chết... Cô ấy đi được một lúc rồi."
" ĐỒ NGỐC NÀY!!! Đưa số điện thoại cho tôi."
" Anh có số của em rồi mà."
" Ai bảo lấy số của cậu. Đưa số của cô ấy cho tôi."
Bạch Tư Vũ nổi điên khiến Ngô Dực sợ run người.
Chạy ra chiếc xe dự phòng, Bạch tư Vũ sốt sắng. Anh gọi cho Tô Ngạn Di mà trong lòng luôn cầu mong cô không xảy ra chuyện gì.
"Alo"
" Ngạn Di? Em có sao không?"
Nghe tiếng của Ngạn Di vang lên, Bạch Tư Vũ liền lo lắng hỏi
" ... Tư Vũ?"
" TÔI HỎI EM CÓ SAO KHÔNG?"
" Em... Em không sao?"
Bạch Tư Vũ la to khiến Ngạn Di sợ run người. Nghe giọng anh cô như điếng người
" Đang ở đâu?"
" Em... Đang ở trung tâm thương mại."
" Ở yên đấy."
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, định hỏi thì Tư Vũ tắt máy cái cụp khiến cô càng thêm khó hiểu. Nhưng anh nói cô ở đây có nghĩa là anh sẽ đến sao? Trong lòng cô cảm xúc rối bời, một nửa muốn gặp một nữa lại sợ phải đối diện với anh.
Đứng đợi khoảng 10 phút hơn thì Bạch Tư Vũ chạy đến với dáng vẻ hớt hải. Trán anh đầm đìa mồ hôi, chắc là anh đã chạy một mạch từ dưới bãi xe đến đây.
" Hộc hộc..."
" Tư Vũ?"
" ...."
" ...."
Không biết thế nào mà cả hai đứng lặng người nhìn nhau một lúc lâu. Mãi cho đến khi Ngạn Di hỏi tiếp
" Tại sao anh lại đến đây?"
".... Chiếc xe đó vẫn còn một chút vấn đề nên tôi đến để đổi lại."
" Có vấn đề sao?"
".... Tạm thời cứ chạy chiếc xe này. Còn xe của em tôi sẽ xử lí."
Anh nói xong liền chìa tay đưa cho tôi cái chìa khóa xe.
"..."_ Cô cầm lấy rồi chẳng nói gì nữa
".... Tôi đi trước."_ Anh nói rồi quay đi
" Tư Vũ"_ Cô gọi lại
"...."
Tư Vũ ban đầu cứ tưởng Tô Ngạn Di sẽ để anh đi nhưng cô lại gọi lại. Trong thâm tâm anh luôn mong Ngạn Di sẽ có điều gì đó nói với anh. Nghe cô gọi anh liền đứng lại nhưng không quay mặt về phía cô
"... Em... Cảm ơn anh."
".... Hừm... đó là chuyện mà chúng tôi phải làm."
Bạch Tư Vũ cau mày bước đi với vẻ mặt đầy thất vọng. Gọi anh lại chỉ để nói mấy câu vô dụng như thế à? Thế mà anh còn tưởng rằng cô sẽ....
Tô Ngạn Di thấy anh bỏ đi cũng liền buồn bã. Vốn dĩ cô định hỏi anh có còn chút tình tình cảm nào với cô không? Thế nhưng với thái độ ấy của anh cô lại nghĩ rằng anh sẽ tức giận nếu cô nhắc đến chuyện cũ. Với tính cách của Tư Vũ thì một khi anh nổi giận thì không thể kiềm chế được bản thân mình. Thế là Ngạn Di liền thôi.
Trên đường về, Bạch Tư Vũ vô cùng khó chịu khi nhớ đến cái vẻ mặt buồn rầu của Ngạn Di khi gặp anh. Gặp anh khiến cô khó chịu thế à? Anh tức giận đánh vào vô lăng rồi tăng tốc.
[....]
Chiều tối, Bạch Tư Vũ đứng trước đầu đường đợi Tiểu Mai vì cái hẹn hôm qua. Đứng một lúc thì có một chiếc xe dừng lại, Tiểu Mai bước xuống nhí nhảnh gọi
" Anh à."
" Ăn mặc như thế là sao? Không phải giờ này em mới tan học à?"
Tiểu Mai mặc chiếc váy ngắn trên đầu gối cùng cái croptop hở bụng, giờ này là giờ Tiểu Mai tan lớp mà.
" Anh quên bố em là ai à? Xin nghỉ sớm một tí thì có sao?"
" Hay nhỉ? Có bố làm hiệu trưởng nên thích nghỉ lúc nào là nghỉ có đúng không?... Đi thôi."
" Hôm nay anh định đãi em cái gì đây?"
" Tùy em."
" Haha... Vậy anh đừng hối hận đấy."
" Hah... với cái dáng người bé tí của em thì tốn bao nhiêu."
Đúng là nghiệp quật không chừa một ai. Chỉ trong chốc lát Bạch Tư Vũ liền hối hận với những gì mình đã thốt ra. Trước mặt anh là một cái máy bào sao? Nhìn chồng đĩa trên bàn anh cũng thấy nể phục.
" Anh à. Mình gọi thêm cốc kem nữa nhé."
"... Em vẫn còn có thể ăn tiếp sao?"
" Anh nghĩ bao nhiêu đây đủ với em sao? Lúc nãy anh tuyên bố anh sẽ đãi em mọi thứ không phải sao?"
" Ừm... Giờ đúng là anh hối hận với những gì anh nói rồi."
" Cho tôi một cốc kem matcha. Hihi... à, anh chụp hình với em đi. Nhanh lên. 1 2 3"
Lấp đầy cái bụng không đáy của Tiểu Mai, Bạch Tư Vũ toát cả mồ hôi với cái bill dài sòng sọc. Anh chỉ biết cười trừ mà thôi. Lần sau phải bớt hứa lại mới được.
Đi bộ trên đường, Tiểu Mai đi bên cạnh thỉnh thoảng nhìn anh rồi cười tủm tỉm. Cũng vì vậy mà xém tí nữa là đập đầu vào cột điện. Cũng may là Bạch Tư Vũ nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy không thì...
" Ăn nhiều quá nên bị ngốc rồi à?"
Bạch Tư Vũ hỏi
" Ưm... Thì em biết là ở cạnh anh em sẽ không bị gì đâu mà."
" Bỏ ngay cái vẻ mặt ngốc nghếch đấy của em đi. Nhìn đường đi."
Bạch Tư Vũ đẩy nhẹ vào trán Tiểu Mai
" HiHi đợi em với."
Đi một lúc bỗng dưng Bạch Tư Vũ dừng lại mà không báo trước khiến Tiểu Mai đi ở phía sau đập vào lưng anh.
" Ahh. Sao anh lại...."
Định trách anh tại sao lại không nói không rằng mà dừng lại nhưng Tiểu Mai lại phát hiện ánh mắt của anh lại hướng về người con gái lạ hoắc trước mặt. Theo phản xạ Tiểu Mai nhìn người con gái ấy, thấy cô ấy và Tư Vũ nhìn nhau đắm đuối Tiểu Mai liền có chút khó chịu
" Anh à. Anh Vũ."_ Tiểu Mai lay người anh
" ..."_ Anh nhìn
" Anh quen cô ta à?"
" ..."_ Anh không trả lời, chỉ nhìn Tiểu Mai một cái rồi lập tức ánh mắt lại đổ dồn về phía Tô Ngạn Di ở trước mặt
Tô Ngạn Di trong lòng cũng tràn đầy thắc mắc, cô bé đó là ai? Thân mật với anh như thế là sao? Cô muốn biết anh và cô bé đó có mối quan hệ gì?
" Tiểu Mai. Em về trước đi."
" Anh..."
Thái độ này của Tư Vũ càng khiến Tiểu Mai khó chịu hơn. Tại sao lại đuổi cô về trước chứ? Vì người này sao?
" Chào chị. Tôi là Hạ Tiểu Mai. Người rất thân với anh Tư Vũ."
Tiểu Mai cứng đầu không thèm đi lại còn nhìn chằm chằm Ngạn Di rồi khoác tay Bạch Tư Vũ mà dõng dạc tuyên bố. Tô Ngạn Di trong lòng hỗn loạn không hiểu mô tê gì hết. Bạch Tư Vũ không có phản ứng gì sao? Thật sự anh và cô bé đó đã... Với cái suy nghĩ trong đầu, Tô Ngạn Di cảm thấy có lẽ mình đang làm kì đà cản trở hai người họ rồi.
" Vậy sao? Chị là Tô Ngạn Di. "
Tô Ngạn Di nở một nụ cười lịch sự chào lại
Chú ý thấy Bạch Tư Vũ cứ nhìn chăm chăm vào Ngạn Di, Tiểu Mai không bằng lòng liền kéo tay anh làm nũng.
" Anh à, em lại đói rồi."
" Vậy hai người cứ đi. Tôi đi trước đây."
Tô Ngạn Di cảm thấy nếu cô nhìn thêm nữa chắc là cô không chịu được mất nên đã kiếm cớ bỏ đi. Vừa bước được một bước, Bạch Tư Vũ liền gọi lại, tay kia nhẹ gỡ tay của Tiểu Mai ra khỏi tay mình.
" Khoan đã.... Tiểu Mai. Muộn rồi. Em gọi xe đến rồi mau về trước đi. "
" Gì chứ?... Không. Không về. Em muốn đi với anh thêm một chút nữa."
" Nghe lời đi."
" Em...."
" Được rồi. Hôm khác lại đãi em."
Nói dứt lời, Bạch Tư Vũ liền bảo Ngạn Di đi theo anh. Cả hai cứ đi mà chẳng ai nói lời nào, đến công viên, anh ngồi xuống.
" Ngồi đi."
"... Anh gọi em có chuyện gì?"
" Tôi cảm thấy em có chuyện muốn nói với tôi."
" .... "
Tô Ngạn Di im lặng nhìn anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô như mong chờ điều gì đó
"...."
" Em.... Em xin lỗi."
Câu nói thốt ra từ miệng Ngạn Di khiến anh một lần nữa tức giận. Tại sao mỗi lần gặp anh cũng chỉ có mấy câu đó chứ? Anh đứng lên, ánh mắt giận dữ nhìn cô.
" Đây là lời em muốn nói sao? EM CHỈ CÓ THỂ NÓI ĐƯỢC MẤY CÂU VÔ DỤNG ĐÓ THÔI À? Tôi đây không cần. Việc em làm với tôi không phải cứ nói xin lỗi là tôi sẽ xem như không có gì. "
"...."
Sự tức giận của Bạch tư Vũ khiến Ngạn Di cúi gầm mặt sợ sệt, thấy vậy anh lại càng khó chịu
" Bộ dạng sợ hãi của em là sao? Em sợ tôi đến thế à? Không phải trước đây em có chết cũng không tránh tôi hay sao? Bây giờ đến cả nhìn thẳng vào mắt tôi cũng không dám à?... Phải rồi. Tô Ngạn Di bây giờ đâu phải là Tô Ngạn Di ngày xưa nữa. Có phải ở Pháp thích lắm phải không? Từ bỏ mọi thứ để đến một đất nước xa lạ? "
" Bạch Tư Vũ..."
" Xem ra vẫn còn biết tên của tôi. Cứ tưởng là em chỉ nhớ đến nước Pháp kia mà thôi."
Bạch Tư Vũ cười mỉa mai
" Thật ra năm đó... Em... Em không muốn đi."
Cô cúi đầu nhỏ giọng
" Lý do của em là gì? Là do bố mẹ của em bắt em đi du học? Hay là em phải đi thực hiện giấc mơ của mình dù là từ bỏ tất cả mọi thứ? Hay là em không có cớ để chia tay tôi?"
Lời nói của Bạch Tư Vũ khiến Tô Ngạn Di càng thêm buồn bã, không ngờ rằng anh nghĩ cô tệ hại như thế.
Bạch Tư Vũ nhăn nhó mặt mày rồi bỏ đi một mạch.
[.....]
Trên đường về, Tô Ngạn Di vô tình đi ngang quán cà phê của Nhạc Y Y, cô dừng xe bên góc đường rồi ngắm nhìn một lúc rõ lâu. Từ góc độ này, cô có thể thấy được người đang đứng chăm mấy cây hoa trước cửa chính là cô bạn Nhạc Y Y. Tô Ngạn Di có ý định muốn ra khỏi xe đi đến chỗ cậu ấy nhưng cô chợt nhớ... Lần trước cậu ấy nổi đóa với cô như thế, vả lại cô cũng đã cho cậu ấy số liên lạc của mình nhưng chẳng thấy động tĩnh gì cả. Điều đó cho thấy Nhạc Y Y chắc chắn là có hiểu lầm gì đó với cô rồi. Trút bỏ mọi gánh nặng, Ngạn Di mở cửa xe bước xuống. Đi tới phía Nhạc Y Y, cô gọi
" Y Y."
Nhạc Y Y nghe gọi liền quay lại, vốn đang ca hát vui vẻ nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, Y Y liền khó chịu.
"...."
Y Y chẳng nói chẳng rằng bỏ đi một mạch vào trong. Tô Ngạn Di thấy thế liền gọi lại.
" Mình muốn nói chuyện với cậu."
" Tôi đang bận lắm. Không có thời gian mà làm mấy chuyện vô bổ đó."
"... Cho mình 5 phút thôi."
" Một phút một giây của tôi cũng không được lãng phí. Mời cô đi cho."
Tô Ngạn Di tuyệt vọng đứng chết trân tại chỗ. Vốn dĩ cô định nhân cơ hội lần này hỏi rõ vậy mà....
Nhạc Y Y quay ngoắt vào trong với một thái độ tức giận, thế nhưng vừa bước đến cửa cô liền quay lại. Nhìn thấy bóng lưng của Ngạn Di càng xa rồi khuất dần, Nhạc Y Y lại có chút nuối tiếc. Vốn dĩ cô cũng rất muốn được nói chuyện với Ngạn Di một cách bình thường nhưng có lẽ vì mối hận năm xưa mà cô chưa thể chấp nhận được việc đối mặt với Ngạn Di.
Ở cửa hàng xe của Bạch Tư Vũ giờ chỉ còn lại mình anh. Mọi người ai cũng đã tan làm, duy chỉ mình anh vẫn chưa rời khỏi. Đứng trước chiếc xe của Tô Ngạn Di, Bạch Tư Vũ như một kẻ thất thần. Hình ảnh của cô như ám ảnh, cứ lảng vảng trong đầu anh không ngừng. Anh đúng thật là ngu ngốc, tại sao lúc đó anh không thể kiên nhẫn thêm một chút để nghe cô ấy nói gì. Tại sao lại cứ tức giận vào những lúc như thế chứ?
Mở cửa xe, trong lúc dọn sạch nội thất xe, Bạch Tư Vũ chợt phát hiện ra bên dưới vô lăng có một bức ảnh nhỏ, cầm trên tay tấm ảnh, đôi mắt anh nheo lại. Người con trai đứng bên cạnh Ngạn Di trong bức ảnh là ai? Nhìn cái cảnh tình tứ khoác vai mà anh không nhịn được, ý định một tay vò nát rồi vứt vào sọt rác nhưng rồi cũng chẳng nỡ mà đặt lại chỗ cũ.
Updated 21 Episodes
Comments
Anonymous
Đừng hung dữ dị mà Vũ ưi!!! Chị Di sợ kìa /Sob/
2025-08-09
3
Nguyễn Thi
Tui thích ngược nha. Tiếp tiếp /Hey/
2025-08-12
3
Anonymous
Nghe chỉ nói cho xong đi mò ㅠㅠ
2025-08-09
3