Dạo gần đây công việc của Tô Ngạn Di ở công ty càng lúc càng nhiều. Cô cũng phải dậy sớm thức khuya để chỉnh sửa các bản kế hoạch tháng này. Bận đến mức bữa tối cũng chẳng thèm ăn.
" Alo."
" Chị, em đã gửi bản thảo kế hoạch qua mail cho chị rồi ạ."
" Được. Cảm ơn em, Tử Ngân."
Cốc cốc cốc
" Mẹ vào được chứ?"
" Vâng. Mẹ vào đi ạ."
Tô Ngạn Di xoa trán lộ rõ sự mệt mỏi. Mẹ cô mang theo cốc sữa vào phòng, nhìn thấy con gái như vậy thì liền đau lòng.
" Con sao thế?"
" Dạ không. Chỉ là công việc hơi nhiều một tí."
" Ôi tội nghiệp con gái của mẹ. Chắc hẳn là con áp lực lắm. Hay là mẹ bảo bố? Để bố giảm bớt công việc cho con?"_ Mẹ ôm cô vào lòng dỗ dành.
" Con không sao mà mẹ. Nghỉ một chút là được thôi mà. Mẹ đừng lo nữa."
" Tại mẹ lo cho con."
" Con không sao. Không sao thật mà."
" Hừm.... Cứng đầu. "
" Hì hì...."
" À. Anh con nói khoảng đầu tháng sau, nó sẽ về. Tới lúc đó bảo nó về công ty làm cho con bớt áp lực."
" Nhưng anh Tô Hoàng đâu có chịu làm công ty. Anh ấy bảo sẽ thành lập công ty game gì đó mà."
" Ừ. Mẹ cũng khuyên nó hết nước rồi nhưng nó không chịu nghe. Mẹ sẽ bàn bạc với bố con về vấn đề này. "
" ..... "
" Sữa đây. Uống đi cho dễ ngủ."
" Dạ."
.....
Công việc ty dạo này khá nhiều và đầy áp lực. Phải tiếp hai ba dự án cùng một lúc, Tô Ngạn Di trong công ty tuy rất được lòng các sếp lớn nhưng lại không được lòng các nhân viên cho lắm. Họ luôn có một suy nghĩ rằng Ngạn Di vốn là con gái của chủ tịch nên được ưu ái hơn người. CÒn có một số người còn đem lòng ghen ghét.
Vào buổi trưa, Tô Ngạn Di đi xuống nhà ăn, trong khi cô luôn mỉm cười chào hỏi mỗi khi nhìn thấy người đi ngang nhưng.... Đáp lại sự chân thành ấy, họ chỉ lướt qua rồi đi mất. Cô cúi mặt đi đến quầy cà phê.
" Hôm nay em uống gì đây?"
Tỉnh Bách_ Nhân viên pha chế cười tươi khi thấy Ngạn Di đi đến.
" Ưmmm.... Như cũ."
" OK!!! Latte cho Di Di."
"....."
" Của em đây "
" Cảm ơn anh."
" Không, hôm nay anh đãi."
Anh đẩy tay cô khi cô đưa cho anh chiếc thẻ.
" Lại đãi em?"
" Khách quen thì phải có ưu đãi chứ. "
" Thế... Lần sau em đãi anh ăn món gì ngon để bày tỏ lòng chân thành này mới được."
" Nhớ đấy."
Ngạn Di vừa nói chuyện vừa cười đùa với Tỉnh Bách thì một nhân viên đi đến và gọi nước với thái độ đáng ghét
" Hai Americano và 1 latte"
Cô ta là Đổng Yên, quản lý cấp cao mới của công ty. Cô ta có năng lực rất xuất sắc nên được công ty mời về làm việc. Ngoại hình xinh xắn và khá sexy, mấy mống nam trong công ty cũng rất mê mệt cô ta.
Đổng Yên trong lúc đợi cà phê thì đưa mắt sang nhìn Ngạn Di một lượt từ trên xuống dưới rồi mỉm cười với nhã ý xin chào.
" Tôi là Đổng Yên. Quản lý cấp cao mới đến, chắc cô biết chứ?"
Cô ta hất mái tóc đen dài ra sau khoanh tay trước ngực giới thiệu.
" Tôi biết. Cô là người được công ty đích thân mời về cơ mà."
" Thật ra tôi đã nổ lực rất nhiều để trở nên xuất sắc như hôm nay. Đó coi như là phần thưởng và sự xứng đáng. Chứ không phải...nhờ vào quan hệ."
Cô ta nói, mắt vẫn không quên liếc nhìn cô. Ngạn Di không thèm để ý cầm lấy ly cà phê rồi rời đi.
" Em đi trước đây. Cảm ơn cà phê của anh."
" Đi cẩn thận đó."
" Của tôi đâu? "
Đổng Yên gõ cốc cốc lên bàn hỏi.
" Đến sau thì phải đợi chứ!!!"
Tỉnh Bách nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn đuổi đi.
" Thái độ của anh là gì đây hả? Có muốn bán không? "
" Thế có muốn mua không?"
Tỉnh Bách chống tay hỏi.
" Hứ, không cần. Thiếu gì quán cà phê. Nhìn mặt anh là tôi chẳng muốn mua nữa rồi."
" Thế thì cô vui lòng đi vài cây số để mua cà phê đi. Với cả nhìn thấy mặt cô tôi cũng chẳng muốn bán rồi."
" Anh.... Hừm..."
" Sao đây? Mua hay không mua?"
" .... Dù sao.... Tôi cũng không có thời gian. Lấy những thứ tôi gọi lúc nãy."
" Vui lòng nhắc lại.:D"
" Anh.... Nhân viên kiểu gì đây hả? Sớm nghỉ việc đi là vừa. Hứ."
Rời khỏi tiệm cà phê, Đổng Yên trong lòng sôi sùng sục. Gã bán cà phê quê mùa đó dám chọc tức cô giữa chốn công cộng như vậy khiến cô muối mặt với các nhân viên xung quanh.
[........] Giờ tan làm, Tô Ngạn Di nhận được điện thoại đến cửa hàng lấy xe. Cô bắt taxi gần 20 phút cô đứng trước cửa nhìn vào. Không biết rằng Bạch Tư Vũ có ở trong đó hay không? Không biết anh nhìn thấy cô có còn gay gắt nữa hay không? Đôi chân cô lưỡng lự chẳng dám bước vào. Đột nhiên Ngô Dực từ phía sau nhìn cô mỉm cười nói.
" Xin chào."
" ...." - Cô nhìn rồi cũng mỉm cười chào lại.
" Ngọn gió nào đưa cô đến đây thế?"
" À, tôi đến lấy xe."
Cô nhỏ nhẹ.
" Lấy xe. Vậy tại sao cô không vào trong? Bên ngoài lạnh lắm."
" Tôi đang định vào thì cậu đến đấy."
Ngạn Di và Ngô Dực cùng nhau vào trong hai người trước lạ sau quen cười nói khá vui vẻ. Mấy tên nhóc nhỏ kia nhìn thấy liền chạy đến.
" Dực ca, ai đây? "
" Nhiều chuyện. Tránh ra "
" Anh ngoại tình đúng không? "
" Thằng này, im mồm. "
Mấy đứa nhóc trêu chọc nhau cười khúc khích.
" Đứa nào vứt lung tung thế này hả???"
Giọng của Bạch Tư Vũ vang lên, cả bọn kia quéo hết cả người. Cái giọng vừa trầm vừa lạnh của anh đúng là làm người ta sởn da gà. Chỉ có Ngạn Di, cô đứng yên nhìn về hướng đó. Ánh mắt cô và anh chạm nhau, Bạch Tư Vũ như không nhìn thấy vẫn cứ tiến đến.
" Đứa nào đổ hết ốc vít ra sàn như thế hả?"
" Ơh, không phải em. Anh đừng nhìn em. Là mấy đứa này. Không phải em."
Ngô Dực nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tư Vũ hướng về phía mình thì liền xua tay giải thích.
" Bọn em.... Đâu có.... Em xin lỗi."
Ngạn Di bật cười. Cái bầu không khí này tại sao trong công ty cô không cảm nhận được chứ? Có thể đùa đùa giỡn giỡn với nhau như thế thật thích.
Bọn họ nhìn cô rồi Ngô Dực lên tiếng.
" Woah!!!"
" Dễ thương...."
Thấy ba cặp mắt kia hướng về Ngạn Di, Tư Vũ bực bội nheo mắt, vừa mắng vừa véo tai.
" .... Mấy cái thằng này, còn không mau đi dọn dẹp cái đống đó đi."
" Ahhhh.... Đau đau đau... Anh Vũ."
" Tiểu Ninh, Tiểu Hoằng. Tiểu Khải. Dọn nhanh dọn nhanh."
Đợi khi lũ quỷ nhỏ đi hết, Tư Vũ mới bắt đầu nhìn đến Ngạn Di.
" Em đến lấy xe." - Cô lên tiếng
" Xe sửa xong rồi. "
Anh nói xong liền quay người bước đi, tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô đi theo mình.
Ngạn Di đi theo anh đến gara, chiếc xe của cô được đặt nằm riêng một góc và được làm sạch sẽ. Cô bước đến rồi lập tức ngồi vào xe. Bạch Tư Vũ thấy thế liền nói.
" Không kiểm tra lại sao?"
" Không cần. Em tin tưởng tay nghề của anh mà. "
Ngạn Di cười tươi rói nói thật suy nghĩ trong lòng, thế nhưng nụ cười ấy chưa được mấy giây lại vụt tắt. Cô nhận ra mình vừa nói điều không nên nói. Ánh mắt Bạch Tư Vũ đổ dồn vào cô khiến cô cảm thấy muốn trốn tránh anh ngay lập tức.
" Có bức ảnh trong xe tôi không vứt."
Tư Vũ lên tiếng. Anh cố tình nhắc đến bức ảnh với mục đích cá nhân trong đầu. Hai mắt tràn ngập vẻ mong chờ. Chờ cô giải thích với anh. Chờ cô nói cho anh biết hai người đó không có quan hệ gì với nhau.
Trái với mong đợi của anh, Ngạn Di nghe tới bức ảnh liền vui lên thấy rõ, cô ngay lập tức loay hoay tìm. Thấy thái độ của Ngạn Di, Bạch Tư Vũ liền đen mặt.
Ngô Dực đi tới đưa cho anh phiếu thanh toán nhân tiện hỏi.
" Anh, hai người quen nhau à? "
" ..... Tôi không quen cô ta. "
Nói xong anh bỏ đi.
[.....]
Hôm nay, các bạn học cũ của Ngạn Di tổ chức một buổi họp lớp để có dịp gặp lại nhau. Cô chuẩn bị tươm tất, nước hoa thơm tho chuẩn bị ra ngoài.
" Con đi đâu đấy? "
Mẹ cô vừa ăn táo vừa xem TV, thấy cô đi xuống thì liền hỏi.
" Hôm nay con có hẹn."
" Muộn thế này còn có hẹn?"
" Hì hì."
" Đi cẩn thận đấy. À, gọi taxi đi. Uống rượu thì đừng lái xe đấy."
" Con biết rồi. Bye mẹ yêu."
Rời khỏi nhà Ngạn Di bắt taxi đến nhà hàng trong trung tâm thành phố. Tại bữa tiệc, cô được bạn bè chào đón rất nồng nhiệt. Mang cái danh tiến sĩ du học nước ngoài khiến cô nở mày nở mặt với những lời khen ngợi của họ.
" Ngạn Di qua đây, qua đây. "
Một bạn nữ nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi xuống.
" Tiến sĩ du học có khác. Xịn xò đấy."
" Đủ rồi đấy. Nghe khen mà mình sắp bay lên trời rồi đây này."
" Người ta bây giờ là giám đốc rồi cơ đấy."
" Thôi đi mà.kkkkk"
" Nhạc Y Y"
Ngạn Di ngừng cười. Cô quay lưng lại theo ánh mắt của mọi người, nhìn thấy Y Y thật dễ thương trong chiếc váy xòe màu trắng. Vốn dĩ định chào một cái nhưng khi vừa chạm mắt cô, Y Y liền lạnh lùng quay đi. Phải đợi lâu lắm thì mấy con người giờ dây thun kia mới đến đông đủ. Ai mà trễ thì chỉ có nước nghe tên lớp trưởng hung dữ kia mắng cho một trận.
" Mỗi năm họp lớp một lần mà cũng đến muộn là sao? Không nghiêm khắc thì mấy người không sợ đúng không?"
" Biết rồi, nói mãi. Đi đường bị kẹt xe chứ tôi có muốn trễ đâu đúng không?"
" Lý do là giỏi. Đi trễ thì chút nữa phạt rượu."
Thức ăn được bày biện trên bàn cùng rượu vang đỏ và ánh đèn nhấp nháy khiến bầu không khí càng thêm sôi động. Tô Ngạn Di ngồi nhìn mọi người nói chuyện mà cười đến tít mắt. Cười đùa vui vẻ là thế, mọi người bắt đầu đua nhau hỏi tôi đủ thứ chuyện trên đời. Nào là nước Pháp trông như thế nào? Học có tốn nhiều tiền không? Bây giờ làm ở đâu? Vâng vâng và mây mây. Đến lúc mọi người bật nhạc rồi nhảy cùng nhau thì Ngạn Di đứng lên đi ra ngoài. Cô ngồi xuống một băng ghế bên dưới cây phong đỏ. Trăng hôm nay tròn lắm, lại còn sáng nữa. Chốc chốc lại có đám mây bay ngang che mất nhưng rồi lại trôi đi. Không gian tĩnh lặng bên ngoài tạo nên một nỗi cô đơn đến tột cùng.
" Anh đến làm gì?"
" Tô Ngạn Di đang ở đây. Anh không nên đến đâu. Tốt nhất hai người đừng gặp mặt nhau."
Bên phía bụi cây bên kia, Nhạc Y Y đang nói chuyện rất to với giọng điệu rất khó chịu. Nghe đến tên mình thì Ngạn Di bất chợt quay đầu lắng nghe.... Rốt cuộc là cậu ấy nói chuyện với ai mà lại liên quan đến cô chứ?
" Tại sao anh cứ muốn đến để làm gì? Không phải là tự làm khổ mình sao?"
" Bạch Tư Vũ, cô ta không xứng đáng với anh đâu."
Bạch Tư Vũ???? Nhạc Y Y đang nói chuyện với Bạch Tư Vũ? Hai mắt Ngạn Di nheo lại.
" Em nói với anh rồi. Đến thì chính là anh tự chuốc khổ cho mình thôi. Không nói với anh nữa."
Nhạc Y Y dập máy rồi tức giận đá mấy cành cỏ dưới chân rồi đi mất. Ngạn Di tuy không nói gì nhưng thật chất trong lòng cô rất buồn. Nhạc Y Y là người bạn mà cô yêu thương nhất, cô xem Y Y như chị em của mình. Trong trường, nếu có ai dám cả gan nói xấu hay bắt nạt Y Y thì Ngạn Di chính là người đầu tiên đứng ra nói đỡ. Ấy vậy mà... Bây giờ tình bạn đó với cô đã hoàn toàn biến mất.
Lúc về, Ngạn Di không về ngay mà muốn đi dạo một chút. Mấy cái lá lất phất bay trong gió, Ngạn Di đơn độc bước đi từng bước, trong đầu cô hiện có khá nhiều suy nghĩ. Cô dừng lại khi thấy có một nhóm người tụ tập phía trước. Hóa ra đó là một nhóm những dancer đường phố đang tổ chức hoạt động random dance. Không khí sôi động, náo nhiệt vô cùng.
Được một chốc, vừa định quay bước đi về thì.....
" Ahhhhhh.!!! Ahhhh!"
Một thanh niên hai gội khụy xuống đất, cánh tay hắn bị bẻ ngược ra sau bởi một người con trai khác. Cơ mà.... Trên tay tên kia đang cầm điện thoại của cô sao? Nghĩ đến đấy, Ngạn Di hốt hoảng lục lọi túi áo khoác. Đúng thật là của cô. Tên cướp chết tiệt.
" Cảm ơn a.... Tư Vũ???"
"....." - Anh không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô.
" Này, anh bỏ tôi ra đi. Tôi biết lỗi rồi. Xin lỗi, xin lỗi."
Tên cướp vẫn còn la ó đòi đứng dậy. May cho tên này là ở đây nhiều người không là anh ấy không bỏ qua đâu.
Bạch Tư Vũ đưa tay giật lại cái điện thoại trên tay hắn rồi đạp một cái vào mông hắn bảo.
" Cút đi."
Tên đó cúi đầu xin lỗi Ngạn Di rồi ôm cánh tay đau nhói chạy mất. Bạch Tư Vũ thấy màn hình điện thoại phát sáng liền nhìn. Anh lặng người. Ảnh nền điện thoại vẫn là anh.
" Ưm... Cảm ơn anh. "
Ngạn Di khó xử đưa tay giật lấy.
" ...."
" Em về trước."
Tô Ngạn Di luống cuống buông một câu rồi định chuồn mất.
" Khoan đã.... Tôi đưa em về."
Bạch Tư Vũ nhanh chóng gọi rồi đút tay vào túi đi về phía Ngạn Di.
" Không cần phiền anh...."
" Tôi đang rảnh và định về nhà."
Anh bước đi trước, Ngạn Di đi theo từ từ ở phía sau. Anh vẫn như ngày nào, miệng luôn thốt ra những lời cay độc nhưng thật ra lại rất quan tâm người khác. Nhìn tấm lưng rộng lớn của anh khiến cô có cảm giác được che chở biết nhường nào.
" Anh Vũ!!!!!"
Một cô bé mặc quần áo học sinh lon ton chạy đến từ phía sau bịt chặt mắt Tư Vũ làm Ngạn Di khựng bước đứng nhìn.
" Ai đấy?"
" Đoán xem tôi là ai?"
" Tôi không quen biết cô."
" Anh...."
Tiểu Mai giậm chân giận dỗi.
" .... Đi đâu đây?"
Tư Vũ cười rồi hỏi
" Em đi học nhóm với bạn."
" Giờ này sao? Định qua mặt anh à?"
" Hì hì. Em... Chỉ đi ăn với bạn chút thôi à."
" Vậy thì về nhanh đi. Khuya rồi."
" Ưmmm. Nhưng mà em vẫn còn đói. Hay là.... Anh đi ăn với em đi."
Tiểu Mai khoác tay Bạch Tư Vũ nũng nịu mong chờ phản ứng từ anh. Còn anh, lập tức quay đầu nhìn về phía Ngạn Di khoảng mấy giây rồi nói.
" Nhưng mà.... Khuya rồi. Em mau về nhà đi. Lần sau ăn sau cũng được."
Bạch Tư Vũ nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt vào mình nói.
" Anh bận sao? Người đó....."
Tiểu Mai hỏi rồi đưa mắt về phía Ngạn Di.
" Không cần lo cho em. Em tự về được. Hai người...."_ Ngạn Di lúng túng tìm lý do.
" Không được."
Bạch Tư Vũ cắt ngang lời cô.
" Tiểu Mai, nghe lời anh về đi."
" Nhưng chị ta ... Là ai? "
" Người quen của anh. Được rồi. Mau về đi."
" Nhưng.... "
Chưa kịp dứt lời Tiểu Mai đã bị Bạch Tư Vũ đẩy đi một phát mất hút. Cũng đành chỉ biết về nhà.
Nhìn Ngạn Di, Tư Vũ nói.
" Đi thôi."
.....
Đi trên đường, hai người chẳng ai thốt ra câu nào. Chỉ chốc chốc lại nhìn nhau rồi quay sang né tránh. Thế nhưng giữa họ lại không cảm nhận được sự xa cách nào trong cái bầu không khí im lặng đó.
" Cô bé lúc nãy.... Hai người...."
" Không phải."
Nhằm gạt phăng cái ý nghĩ ngu ngốc đó ra khỏi đầu Ngạn Di, Bạch Tư Vũ liền phản kháng một cách nhanh chóng. Cô gái này với mọi người là một cô nương thông minh, tài giỏi nhưng với anh, thì chỉ là một Ngạn Di ngốc nghếch, tinh nghịch đáng yêu.
" Tại sao màn hình điện thoại của em lại là tôi? "
"....."
" Nếu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì?"
".... Anh sợ mọi người hiểu lầm sao?"
Ngạn Di đưa ánh mắt tò mò sang nhìn anh. Ánh mắt của cô tràn ngập nỗi buồn và sự áy náy. Cô biết cô có lỗi với anh, cô biết không xứng đáng với tình cảm của anh. Nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.
Anh đứng lại.
" Chúng ta là gì của nhau?"
"......"
Ánh mắt cô bi thương nhìn anh.
" Chẳng lẽ em không sợ bị hiểu lầm?"
"... Em... Chỉ sợ anh không thoải mái."
" Chúng ta không thân đến mức cần em phải lo lắng cho tôi."
Thái độ của Bạch Tư Vũ làm Tô Ngạn Di có chút tủi. Anh thốt ra những lời đó chẳng lẽ anh không biết rằng cô sẽ buồn sao? Cơ mà suy cho cùng.... Tại sao anh lại phải quan tâm cô làm gì?
" Vậy thì anh cũng đừng quan tâm em như thế nữa. Để em không nghĩ sai về mối quan hệ của chúng ta."
" Ý gì?"
" Em biết. Tình cảm của anh và em không còn như trước nữa. Và anh cũng sẽ không tha thứ cho em. Mỗi lúc gặp nhau, em đều biết anh rất khó chịu.... Từ bây giờ.... Em sẽ hạn chế gặp anh, nên anh cũng không cần tốt với em như thế nữa. Em đi trước đây."
Tô Ngạn Di giọng run run, hai mắt đỏ hoe, cô cố gắng nhịn, cố gắng kìm nén để nước mắt đừng rơi trước mặt anh. Không chịu được cô liền bỏ đi.
Để Bạch Tư Vũ đứng đó một mình lạc giữa dòng người tấp nập. Anh cúi đầu thể hiện sự thất vọng đến tột cùng. Anh và cô thật sự không thể sao... Tại sao anh lại không thể kìm chế được cảm xúc mà nghe cô nói chuyện một cách đàng hoàng chứ?
Updated 21 Episodes
Comments
Anonymous
Còn thương sao lại dữ với ngừi ta zị???/Speechless/
2025-08-09
2
Anonymous
Hừm
2025-08-09
2