Diệu Linh mới gửi lại cùng với biểu tượng bất lực: "Bộ mày xem nhiều phim xuyên không quá nên ảo tưởng hả con kia? Đừng tào lao chứ!".
Phượng Ngọc ngậm ngùi đáp: "Tao cũng nghĩ như nó...".
Diệu Linh: "..."
Như Khả liền đưa ra một dòng tin phân tích: "Thì không phải Ngọc bảo người đó tự dưng xuất hiện trong nhà dù cổng đã khoá, mặc đồ cổ trang, tóc dài, bị thương thật, không có giấy tùy thân, đoán là người xuyên không cũng hợp lý mà".
Diệu Linh thả một nhãn dán gật đầu, đọc vào cũng có lý, nhưng rồi nhỏ hỏi: "Nhưng mà anh ta không có giấy tùy thân thì cũng bất cập đó nha. Mày định thế nào đây Ngọc?".
Phượng Ngọc thở một hơi rồi mới gửi tin: "Tao chưa nghĩ đến nữa".
Hường Phi phản hồi ngay: "Cứ đợi anh ta tỉnh lại rồi tính sau, có gì alo tụi tao, bọn này giúp cho nhá!".
Phượng Ngọc thả một nhãn dãn tràn ngập hình trái tim rồi thả máy xuống rồi suy nghĩ chắc chắn tỉnh lại sẽ đói nên cô định đứng dậy mua đồ ăn thì đúng lúc đó, Tịch Vũ cũng tỉnh, anh mở mắt với vẻ ngơ ngác nhìn quanh. Cô thấy vậy liền khựng lại, vui vẻ hỏi han:
- Anh tỉnh rồi!
Tịch Vũ nghe giọng nói của cô mà ánh mắt chuyển hướng.
- Đây là đâu? Ta không phải đang ở nơi chiến trường hay sao? Cô nương là người cứu ta?
". . .", ừ, cô cam đoan đây là người xuyên không, từ thời còn vua chúa tới thời đại này rồi, vì cách nói chuyện là đoán được rồi.
- Cô nương, cô nương...
Vì cô mải mê nghĩ ngợi nên anh phải tận ba lần gọi, cô mới phản ứng lại, cô cười gượng đáp lại:
- Đúng, tại thấy anh đột dưng xuất hiện ở nhà tôi, với lại thấy anh bị thương nên tôi đem anh tới bệnh viện luôn. Yên tâm đi, tôi không hại anh đâu. Anh tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi? Đến từ đâu?
Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt phán xét. Nhìn qua đúng là cô gái này không hại anh thật, nhưng có điều cô ăn mặc lạ quá, không giống cách mặc ở phủ của anh chút nào cả. Và cả máy móc thiết bị, anh cũng chưa thấy bao giờ. Anh mới thấy lạ, bèn cất lời hỏi Phượng Ngọc:
- Đa tạ cô nương đã cứu ta. Tại hạ là Dương Tịch Vũ, tướng quân của nước Vũ Quốc, năm nay đã hai mươi ba tuổi. Nhưng mà... cho hỏi đây là đâu mà sao lại khác nơi ta sống quá vậy?
Phượng Ngọc nghe vậy liền hiểu ra, đúng là người cổ đại xuyên tới thật rồi. Nhưng mà... anh nhỏ tuổi hơn cô tận ba tuổi. Cô đành giải thích cho anh nghe:
- Tôi lớn hơn anh tận ba tuổi đó, không đúng, có thể tôi chỉ lớn hơn khi ở thời này thôi, chứ tính ra anh lớn hơn tôi nhiều đó. À, khác vì đã năm 20XA rồi, nơi đây gọi là bệnh viện.
Anh ồ lên mà nói bảo:
- Nếu vậy... ta nên xưng hô với cô nương thế nào nhỉ?
Tịch Vũ ngẫm nghĩ ít phút, rồi cất giọng tiếp:
- À, như này đi, vì ta hiện tại vẫn nhỏ tuổi hơn cô nương, thế nên ta gọi cô nương là tỷ tỷ nhé. Không ngờ lại xa đến thế, năm ta sống mới chỉ là năm thứ mười bốn dưới triều Vũ Thịnh.
Cô mở tròn hai con mắt kinh ngạc, như sách sử được ghi chép lại luôn. Cô mới đáp lại rằng:
- Vậy có thể nói hai chúng ta cách nhau hàng nghìn năm rồi đó.
Nghe đến đây, anh im bặt luôn. Ánh mắt cụp xuống, gương mặt dần dần trầm lặng, có vẻ như anh đang suy nghĩ trong đầu về việc gì đó. Sự cứng cỏi của một vị tướng quân vẫn còn đó, nhưng xen lẫn vào là một chút bối rối và hoang mang. Rồi anh sực nhớ ra chuyện gì đó liền nhìn cô, gượng cười bảo:
- Nói nãy giờ vẫn không biết quý danh của tỷ tỷ, tiểu đệ ta đây thật thất lễ rồi.
Cô khá ngại ngùng khi được đối phương gọi là "tỷ tỷ", không có quen chút nào. Nhưng cô vẫn đáp lại một cách nhẹ nhàng:
- Tôi tên là Hứa Phượng Ngọc, nay đã hai mươi sáu rồi. Cứ gọi là Ngọc thôi cũng được, không cần khách sáo đâu.
Tịch Vũ khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Như vậy không phải phép cho lắm. Ta gọi là Ngọc tỷ được không?
Phượng Ngọc thoáng khựng lại khi nghe cách xưng hô "Ngọc tỷ", trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa thấy hơi... lạ lạ, kỳ kỳ. Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, lại không nỡ cười ra tiếng, cô đành gật đầu cho qua:
- Anh gọi sao cũng được, miễn là anh thấy thoải mái.
Anh nghe vậy cười nhẹ. Sau đó anh đảo mắt nhìn khắp căn phòng trắng toát, những máy móc phát ra âm thanh đều đều, ánh đèn sáng rực trên trần nhà, tất cả đều xa lạ đến kỳ lạ.
- Ngọc tỷ, sao trên mu bàn tay của ta lại có kim đâm vào vậy?
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, rồi bật cười khẽ:
- Đó là kim truyền dịch. Không sao cả đâu, sẽ giúp anh khoẻ nhanh hơn thôi.
Tịch Vũ cau mày nhìn ống kim gắn liền với ống nhựa nhỏ, truyền dịch từng giọt một vào tay mình, vẻ mặt nghi hoặc.
- Nó lạ thật đó. Giống như... rút máu ta ra rồi lại đổ nước vào à?
Cô phì cười vì câu ví von đầy ngây ngô của anh. Nhưng mà... đến giờ ăn rồi, cô bèn đứng dậy khiến anh có chút ngỡ ngàng, hỏi:
- Tỷ đi đâu à?
Updated 53 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Cứ coi như anh xuyên tới và học mọi thứ ở thời hiện đại từ đầu đi... Biết gọi tỷ tỷ rồi thì tỷ đây sẽ hảo hảo chăm sóc che chở đệ đệ này thật tốt. Chăm sóc tận tình từ A tới... E hèm, tới gì phải để phần tác giả phán/Casual//Chuckle//Chuckle/
2025-05-18
7
ღtђยỷ tђủ ๓ặt tгăภﻮღ2k@
hóng truyện nữa tác giả hay
2025-05-18
1
khờ đờ🧿💗
thông minh ghê
2025-06-02
2