Chồng Tôi Là Người Thời Xưa

Chồng Tôi Là Người Thời Xưa

Chương 1: Lần đầu tiên gặp chuyện ấy

Tại ở vùng đất nọ, có một triều đại tên Vũ Quốc. Triều đại ấy, dưới sự cai trị của vua Vũ Văn, là vị vua trị vị đời thứ năm, đã vang danh bốn phương với binh lực dũng mãnh và văn hóa rực rỡ. Trong lòng đế chế rộng lớn ấy, chàng tướng trẻ tuổi Dương Tịch Vũ nổi lên như một ngôi sao sáng, được tôn kính vì tài năng và lòng trung thành tuyệt đối.

Dương Tịch Vũ sinh ra trong một gia tộc võ tướng danh giá, từ nhỏ đã nuôi chí lớn. Mười lăm tuổi nhập ngũ, mười tám tuổi đã cầm quân, hai mươi hai tuổi thống lĩnh một phương, lập nhiều chiến công hiển hách. Không chỉ được lòng quân và triều đình kính trọng, chàng còn nổi bật bởi lòng trung nghĩa son sắt và sự kiên định trước mọi vinh hoa quyền lực.

Vậy mà, trong một ngày định mệnh vào tuổi hai mươi ba, khi đang ở trên chiến trường biên giới, chàng bị thương nặng cùng với sự truy đuổi gắt gao của quân địch. Bỗng nhiên, có một luồng sáng chói mắt hiện ra và đã hút chàng vào đó. Chiến trường ngay lúc đó bị khựng lại, ánh mắt của mọi người đầy vẻ hoang mang. Người ta nói sau ánh sáng ấy... Dương Tịch Vũ đã biến mất không một chút dấu vết.

. . .

Trong một ngày đẹp trời nọ của tháng năm ở phía Đông thành phố Quýt Sấy, tại một căn nhà mang nét hiện đại, có một cô gái có tên là Hứa Phượng Ngọc, nay đã hai mươi sáu tuổi, làm nhân viên văn phòng ở một công ty lớn.

Vì nay là cuối tuần nên giờ cô đang pha một cốc cà phê để mang ra phòng khách để vừa nhâm nhi vừa xem tin tức thì cùng lúc ấy, cô nghe được tiếng động ở phòng khách nhà mình. Do đó, cô lật đật chạy ra xem thử và phát hiện có một anh chàng mặc bộ đồ cổ trang cùng với vết máu loang lổ, tóc buộc cao có điều hơi xù xì nhẹ, khuôn mặt điển trai nhưng lại lăm lem khiến bị chê mất một phần ngũ quan đẹp đẽ ấy.

Phượng Ngọc chết trân tại chỗ. Hai con mắt to tròn mở ra nhìn, rồi nhìn lên nhìn dưới người trước mà hai tay có chút run run. Cô không biết phản ứng thế nào, chỉ cần tiếng hỏi:

- Anh là ai vậy? Sao vào nhà tôi được vậy? Cổng khoá mà?

Tịch Vũ nghe được nhưng chưa kịp nói gì thì ngất đi. Phượng Ngọc há hốc mồm, lập tức chạy tới đỡ lấy, lay người của chàng trai mà phát hiện ra máu dính vào tay mình, cùng với hơi thở thoi thóp. Trời ơi, cô chưa bao giờ đối mặt với cảnh tượng lạ lùng này cả! Cô lắp ba lắp bắp bảo:

- Ê nha, anh gì ơi? Đừng có... có chết ở nhà tôi đó!

Cô nhanh chóng đứng dậy đi tìm điện thoại gọi xe cứu thương. Một lát sau, Tịch Vũ được đưa vào phòng cấp cứu. Cô thì cũng đi theo và ngồi đợi, đồng thời cô suy nghĩ: "Lạ, nếu phim trường thì đạo cụ là giả chứ ta? Đây như thật vậy trời?".

"Ting", tầm tiếng sau, đèn cấp cứu từ đỏ sang xanh, đội ngũ bác sĩ đi ra với vẻ mệt mỏi. Cô đứng dậy, tay giơ lên chỉ vào trong mà hỏi:

- Anh ta có sao không bác sĩ?

Bác sĩ phụ trách bước tới mặt cô mà nhíu mày hỏi ngược:

- Không phải là người thân của cô hả?

Phượng Ngọc bị hỏi ngược nên có chút cứng họng. Cô giơ tay gãi đầu, miệng cười trừ mà đáp lại:

- Không ạ, tôi là người phạt hiện ra anh ta bị thương thôi. Mà anh ta có sao không bác sĩ?

Bác sĩ thở dài một hơi, tháo khẩu trang ra rồi đáp:

- Bệnh nhân tạm thời đã ổn, mặc dù vết thương sâu nhưng không trúng chỗ hiểm. Vì chúng tôi phát hiện bệnh nhân không có giấy tờ thân thích nào, còn ăn mặc kỳ lạ nữa nên trước mắt sẽ lưu lại bệnh viện để theo dõi. Nhưng cô là người đưa tới, vậy nên chúng tôi cần cô ký xác nhận biên bản tiếp nhận, đồng thời hợp tác tạm thời để hỗ trợ các thủ tục ban đầu.

Trời đất quỷ thần ơi! Trường hợp gì vậy? Cô chỉ muốn một ngày cuối tuần chill thôi mà, giờ phải chăm sóc người bệnh hả? Mà thôi cũng lỡ rồi, đành chịu vậy. Cô ngậm ngùi đi giấy tờ theo sự hướng dẫn của y tá.

Ký xong thì Phượng Ngọc cũng bước vào phòng bệnh của anh chàng mà nãy cô cứu xem như thế nào. Cô ngồi cạnh, chống cằm nhìn chàng trai mà suy ngẫm: "Có khi nào anh là người xuyên không không vậy?". Rồi cô cầm điện thoại để nhắn trong nhóm chat "Những Bà Nội Thiên Hạ", kể lại chuyện mình vừa gặp từ đầu đến đuôi, vừa bấm vừa chẹp miệng.

Đám bạn cô đọc xong mà nhắn tin liên tỏi làm cô không kịp phản hồi. Một người có biệt danh trong nhóm chat là Con Bẹp Mộng Mơ (tên thật là Hoàng Như Khả) nhắn rằng: "Ê, thật hả mày? Chụp xem với! Đẹp trai không?".

Ngay sau đó là Bé Bột Ngọt Ngào (tên thật Nguyễn Diệu Linh) phản hồi: "Cẩn thận bị lừa đó bà ơi! Biết đâu chỉ là diễn viên đóng giả. Nhưng mà... ổng có đẹp không á?".

Một người khác tên Mèo Con Cute (tên thật Lâm Hường Phi) cũng vào tiếp lời: "Còn sống không? Còn thở không? Tỉnh chưa? Đẹp kiểu như mấy nam thần cổ trang hả mày? Ngọccccc!".

Phượng Ngọc thở dài, tay gõ phím lia lịa để trả lời từng đứa: "Đẹp lắm, còn sống, còn thở, chưa tỉnh. Đồ thì giống như trong phim kiếm hiệp ấy, máu thật, chứ không phải mực đâu. Tao ngửi thấy mùi tanh luôn á!"

Lâm Hường Phi mới nhắn lại: "Có khi nào người xuyên không bây?".

Hot

Comments

Phạm Nhung

Phạm Nhung

lấy ghế đầu trước nha e, c bị thức giấc vô tình thấy, đi ngủ cái đã/Smirk/

2025-05-17

2

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Nay chị theo từ đầu luôn nek. Ủng hộ em nhé. Chúc mừng truyện mới /Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/

2025-05-18

6

A Ly.

A Ly.

Câu văn quen thuộc của chj Mino đây gòi/Hey/

2025-06-25

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lần đầu tiên gặp chuyện ấy
2 Chương 2: Làm quen với nhau
3 Chương 3: Một số việc sắp tới phải làm
4 Chương 4: Tiêm thuốc lần đầu và cái kết
5 Chương 5: Khặc khặc, đi cắt tóc!
6 Chương 6: Tóc mới. Gả bạn khỏi cần nghĩ!
7 Chương 7: Cá cược cùng đám bạn. Vừa ngỏ cụt còn hẹp
8 Chương 8: Tự nhiên nhịp tim bị thất thường
9 Chương 9: Thật há hốc mồm! Đi làm căn cước
10 Chương 10: Quá trình êm êm của tướng quân
11 Chương 11: Đăng ký học bổ túc
12 Chương 12: Rồi đó rồi đó!
13 Chương 13: Tâm sự giữa bầu trời đêm
14 Chương 14: Một buổi sáng nhẹ nhàng
15 Chương 15: Ừ, gặp chuyện thật!
16 Chương 16: Nghỉ chiều
17 Chương 17: Nịnh tỷ cả đời cũng được
18 Chương 18: Lời. Kiếp nạn đi học
19 Chương 19: Chơi luôn sợ gì. Phương Tiêu Lạc
20 Chương 20: Phiền phức
21 Chương 21: Mắc gì? Ơ kìa!
22 Chương 22: Những dòng tin nhắn đơn thuần
23 Chương 23: Nguyên nhân vào trung tâm học của cả nhóm
24 Chương 24: Hốt thì hốt, mệt quá hà!
25 Chương 25: Có một không hai
26 Chương 26: Thích ăn đánh. Lâm Huy Kỳ
27 Chương 27: Ngu xuẩn. Tụ tập ăn nhậu
28 Chương 28: Rất gì là này nọ
29 Chương 29: Như một cuộc chiến ngầm
30 Chương 30: Hơ hơ, quá trời quá đất!
31 Chương 31: Ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa
32 Chương 32: Mỗi người mỗi nỗi
33 Chương 33: Màn tỏ tình trong đêm
34 Chương 34: Tới nhà người ấy. Chiều và đêm có hẹn
35 Chương 35: Chơi, dỗi, yêu - tất cả đều vui
36 Chương 36: Yes or yes? Không thoát được đâu!
37 Chương 37: Bình yên. Tin không vui của một ngày mưa
38 Chương 38: Giữa hai thời kỳ
39 Chương 39: Lòng đầy an tâm
40 Chương 40: Chù choà!
41 Chương 41: Siêu hót hót, siêu bổ dưỡng
42 Chương 42: Học cách thương người. Vết thương cũ
43 Chương 43: Mặn mặn ngọt ngọt
44 Chương 44: Ờm... nói gì đây ta?
45 Chương 45: Có trầm có tươi
46 Chương 46: Đi chữa lành. Đi chăm vợ đêm khuya.
47 Chương 47: Không tin được nó là thật!
48 Chương 48: Nhẹ nhàng vậy thôi
49 Chương 49: Có thể nói là không yên được!
50 Chương 50: Đủ trò luôn rồi!
51 Chương 51: Liên minh trốn việc. Một việc điên rồ
52 Chương 52: Tôi bận đi cướp lại người
53 Chương 53: Đoạn kết của câu chuyện
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 1: Lần đầu tiên gặp chuyện ấy
2
Chương 2: Làm quen với nhau
3
Chương 3: Một số việc sắp tới phải làm
4
Chương 4: Tiêm thuốc lần đầu và cái kết
5
Chương 5: Khặc khặc, đi cắt tóc!
6
Chương 6: Tóc mới. Gả bạn khỏi cần nghĩ!
7
Chương 7: Cá cược cùng đám bạn. Vừa ngỏ cụt còn hẹp
8
Chương 8: Tự nhiên nhịp tim bị thất thường
9
Chương 9: Thật há hốc mồm! Đi làm căn cước
10
Chương 10: Quá trình êm êm của tướng quân
11
Chương 11: Đăng ký học bổ túc
12
Chương 12: Rồi đó rồi đó!
13
Chương 13: Tâm sự giữa bầu trời đêm
14
Chương 14: Một buổi sáng nhẹ nhàng
15
Chương 15: Ừ, gặp chuyện thật!
16
Chương 16: Nghỉ chiều
17
Chương 17: Nịnh tỷ cả đời cũng được
18
Chương 18: Lời. Kiếp nạn đi học
19
Chương 19: Chơi luôn sợ gì. Phương Tiêu Lạc
20
Chương 20: Phiền phức
21
Chương 21: Mắc gì? Ơ kìa!
22
Chương 22: Những dòng tin nhắn đơn thuần
23
Chương 23: Nguyên nhân vào trung tâm học của cả nhóm
24
Chương 24: Hốt thì hốt, mệt quá hà!
25
Chương 25: Có một không hai
26
Chương 26: Thích ăn đánh. Lâm Huy Kỳ
27
Chương 27: Ngu xuẩn. Tụ tập ăn nhậu
28
Chương 28: Rất gì là này nọ
29
Chương 29: Như một cuộc chiến ngầm
30
Chương 30: Hơ hơ, quá trời quá đất!
31
Chương 31: Ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa
32
Chương 32: Mỗi người mỗi nỗi
33
Chương 33: Màn tỏ tình trong đêm
34
Chương 34: Tới nhà người ấy. Chiều và đêm có hẹn
35
Chương 35: Chơi, dỗi, yêu - tất cả đều vui
36
Chương 36: Yes or yes? Không thoát được đâu!
37
Chương 37: Bình yên. Tin không vui của một ngày mưa
38
Chương 38: Giữa hai thời kỳ
39
Chương 39: Lòng đầy an tâm
40
Chương 40: Chù choà!
41
Chương 41: Siêu hót hót, siêu bổ dưỡng
42
Chương 42: Học cách thương người. Vết thương cũ
43
Chương 43: Mặn mặn ngọt ngọt
44
Chương 44: Ờm... nói gì đây ta?
45
Chương 45: Có trầm có tươi
46
Chương 46: Đi chữa lành. Đi chăm vợ đêm khuya.
47
Chương 47: Không tin được nó là thật!
48
Chương 48: Nhẹ nhàng vậy thôi
49
Chương 49: Có thể nói là không yên được!
50
Chương 50: Đủ trò luôn rồi!
51
Chương 51: Liên minh trốn việc. Một việc điên rồ
52
Chương 52: Tôi bận đi cướp lại người
53
Chương 53: Đoạn kết của câu chuyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play