Phượng Ngọc điềm đạm đáp lại:
- Đi mua đồ ăn. Anh muốn ăn gì không?
Anh mím môi bảo:
- Vậy thì mua cháo trắng cho ta là được rồi. Ta còn yếu, chưa ăn được gì nặng bụng đâu.
Cũng phải, cho dù bây giờ đã ngồi dậy nói chuyện được rồi, nhưng vẻ mặt vẫn còn nhợt nhạt, thân thể chưa lấy lại sinh lực. Thế nên cô cũng dặn dò luôn:
- Ừ, anh phải ngồi yên đó nha, đừng đi lung tung.
Tịch Vũ nghe vậy liền gật đầu lia lịa, cực kỳ ngoan ngoãn. Thấy hành động của anh như vậy nên cô khá yên tâm để đi xuống mua đồ ăn. Khi cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt Tịch Vũ liền chùng xuống, anh siết nhẹ mép chăn trong tay. Mọi thứ quá lạ lẫm. Những vật dụng trong phòng, cả ánh sáng kia, cả cô gái tên Phượng Ngọc ấy... đều khiến anh cảm thấy mình như lạc vào mộng. Anh thở dài một hơi, cắn nhẹ môi mà ngẫm nghĩ: "Không biết giờ đây chiến sự thế nào rồi? Ta biến mất như vậy... chắc... sẽ khiến binh sĩ hoang mang.".
Rồi anh vô thức nhìn ra ngoài, nhận ra bầu trời cực có một màu xanh da trời cực đẹp, nắng toả ra khắp nơi, không khí khá yên tĩnh, khác sự máu mé, chết chóc đầy tang thương mà anh từng quen thuộc nơi sa trường, còn sự đấu đá ngầm trong phủ của anh nữa. Khá lâu rồi anh mới có sự yên tĩnh đến lạ kỳ như thế.
Còn cô vừa đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại nhắn tin trong nhóm chat: "Ê, tỉnh rồi, người xuyên không thật đó bây! ".
Diệu Linh gửi một nhãn dán sửng sốt mà đáp: "Chụp ảnh gửi xem nào bẹp!".
Hường Phi cũng nhắn theo: "Uầy! Hóng ảnh vị tướng quân đó quá hà".
Như Khả không khác gì hai người kia nhưng còn chêm thêm một câu: "Nhưng ra viện thì làm sao nè? Chắc dẫn đi cắt tóc, chọn quần áo, làm giấy tờ tùy thân đồ ha?".
Phượng Ngọc nhắn lại: "Tao cũng nghĩ thế, với cả, giờ phải có bằng cấp nữa".
Diệu Linh trả lời với dòng: "Thì đăng ký cho anh ta một khoá từ a tới á đi. Ý là lớp học bố túc từ lớp một đến lớp mười hai đó".
Phượng Ngọc nhíu mày đọc mà có chút lo, nhắn hỏi: "Liệu anh ta có tiếp thu được không?".
Như Khả đáp: "Làm tướng quân, chỉ huy một đội quân thì chắc chắn sẽ xuất phát từ gia tộc danh giá, đảm bảo sẽ được dạy bảo nghiêm khắc. Tao nghĩ anh ta sẽ học được hết thôi".
Diệu Linh đồng ý với dòng tin của Như Khả, nhỏ ghi âm luôn:
- Mày cứ yên tâm, chắc chắn sẽ học một cách nhanh gọn lẹ thôi.
Còn Hường Phi thì thả mấy cái nhãn dán liên tiếp đầy đáng yêu như thể đồng tình với bọn. Phượng Ngọc thấy thế, ngẫm nghĩ thì khá hợp lý. Thôi, vậy ngày nữa cô phải làm một số việc cho anh rồi.
Một lúc sau, Phượng Ngọc trở lại với bịch đồ ăn trên tay. Cô đi tới bên giường, đặt túi xuống chiếc bàn nhỏ, mở ra cẩn thận, sau đó đưa muỗng cho anh tự ăn. Tịch Vũ đón lấy nó từ tay cô và chậm rãi múc một muỗng cháo đầu tiên. Vì là một vị tướng quân, không cho phép anh lệ thuộc. Từng động tác vô cùng kiên định dù có chút run nhẹ. Còn Phượng Ngọc bên cạnh thì quan sát từng chút một. Cô thấy anh ăn ngon như vậy, cô nghĩ chắc cũng hợp khẩu vị rồi.
- Ờm, cháo gà đó, tại hết cháo trắng rồi.
Anh chớp mắt một cái, ngưng lại rồi ngẩng nhẹ lên bảo:
- Không sao đâu Ngọc tỷ, ngon mà.
Cô nghe mà cũng nhẹ nhõm trong lòng. Rồi phút chốc, cả hai rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành sứ và tiếng gió ngoài cửa sổ thổi qua tấm rèm trắng. Thế rồi, mười lăm phút sau khi anh ăn xong, hiện tại đang được cô gọt trái cây thưởng thức. Anh nhìn mới thốt lên:
- Quýt và vải thiều ở đây nhiều đến vậy sao? Ở thời ta những loại này chỉ phục vụ thương nhân, quý tộc và triều đình thôi, ít dành cho dân thường lắm. Còn có quýt, cam, mãng cầu nữa. Vì ta là con của nhà võ tướng nên mấy cái này ta cũng có thưởng thức rồi.
Cô nghe thế bèn cười đáp lại:
- Giờ không phải hàng hiếm nữa đâu. Những loại này cứ ra chợ, trúng mùa thì sẽ mua được thôi.
Đồng thời, cô cũng kể cho anh nghe rất nhiều thứ ở đây, chẳng biết anh có hiểu không nhưng đầu cứ gật liền tục. Tiếp đến, cô có nhắc đến một vấn đề khi nãy nhắn với nhóm bạn cô khiến anh phải hoang mang.
- Vài bữa nữa anh xuất viện thì tôi sẽ dẫn anh đi cắt tóc, chọn quần áo, làm giấy tờ tùy thân, đăng ký các lớp học bổ túc từ lớp một đến lớp mười hai để có cái bằng phổ thông đã. Với tuổi anh hiện tại có thể sắp ra trường hoặc đi làm rồi, nhưng mà không sao, anh vẫn có thể học đại học ở tuổi này vẫn được nha.
Đôi mắt anh mở tròn to ra vì nghe những cụm từ "lớp học bổ túc", "bằng phổ thông", "đại học",... toàn thứ xa lạ và khó hiểu. Tuy vậy cũng giật mình với cụm từ "cắt tóc", vì thời của anh, tóc dài ở nam giới là điều bình thường, cốt cách, chiến tích đều nằm trên nó cả.
- Không để được sao?
Cô khẽ gật đầu đáp lại:
- Đúng, nếu để người khác sẽ nhìn anh với ánh mắt khác lạ, chưa kể có khi họ sẽ trêu chọc anh đó. Giờ đàn ông không còn để tóc dài như trước nữa, nhất là ở nơi công cộng hay trong môi trường học tập, làm việc. Với lại... tóc anh dài quá rồi, nhìn là biết không phải người bình thường đâu.
Tịch Vũ ồ lên, mím môi, vẻ mặt chút tiếc nuối, giơ tay khẽ chạm vào tóc, anh cũng ngẫm nghĩ: "Ở nơi khác rồi nên phải thích nghi cho phù hợp thôi!".
- Vậy nghe tỷ.
Cô cười tít mắt, sau đó còn nói thêm:
- Tạm thời biết nhiêu đó đã, sau này còn nhiều cái bất ngờ nữa nha.
Anh mới nhếch mép bảo:
- Ồ. Ta nên mong chờ ha?
- Hahah, chắc là vậy đó.
Updated 53 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Đây mới chính xác là dạy chồng từ thuở bơ vơ mới về nè🤣🤣🤣 Dạy đi dạy đứng, dạy ăn dạy nói dạy gói dạy mở, dạy học từ vỡ lòng, lại tất tần tật... xong rồi dạy anh cả cách làm chồng 🤭🤭🤭
2025-05-19
6
So Lucky I🌟
Ở với chị anh cứ xác định rằng bản thân sẽ được ăn ngon mặc đẹp hơn gấp vạn lần cái triều đại của anh đi. Những món ngon vật lạ mà anh cho rằng quý hiếm chỉ được nhìn chứ chưa được ăn, chị sẽ cho anh ăn đủ nếm đủ 😆😆😆 nghe lời chị thì cái gì cũng có 🤗🤗🤗
2025-05-19
5
Phạm Nhung
c vừa đi lễ ra bốc ghế đầu/Smirk/
2025-05-19
2