[Rorasa] Người Thương Từ Âm Phủ
Chương 2:Gọi Em Bằng Tên Chết
Trà Nhân nắm chặt điện thoại,ngón tay run lên. Tin nhắn chỉ chọn vẹn vài chữ,nhưng như thể có ai đó đang theo dõi cô. Biết hết. Nhớ hết
Chưa đến một giây sau,tin nhắn mới đến:
???💬:Tôi không phải "cô". Tôi là người mà cô đã bỏ lại năm đó
???💬:Đêm trăng thứ hai...sắp đến rồi,Nhân à
Ngày hôm sau, Trà Nhân đến trường trong trạng thái mệt mỏi. Dưới mắt cô là quầng thâm,tay vẫn còn vết bầm do tự cào khi hoảng loạn trong mơ
Trong lớp,nhỏ bạn cùng bàn - Lạp Tha - nghiêng đầu nhìn:
Lý Lạp Tha
Ê Nhân...mày ổn hông vậy?
Lý Lạp Tha
Mắt mày như mới thấy ma về luôn á
Lý Trà Nhân
Tao mơ xàm xí thôi
Lạp Tha nhướng mày,ngồi sát lại
Lý Lạp Tha
Xàm kiểu nào? Kể đi
Lý Lạp Tha
Mấy nay tao cũng bị nè. Mơ thấy hoa gạo rụng đầy sân,dưới gốc có...ai đó đang gọi tên tao
Lý Lạp Tha
...Ủa sao mày biết cái tên đó?
Cả hai nhìn nhau vài giây. Trà Nhân nắm tay Lạp Tha,kéo xuống căn tin cũ dưới tầng hầm - nơi gần như không còn ai lui tới nữa
Ánh đèn vàng lập lòe. Lạp Tha bẻ tay,thở mạnh
Lý Lạp Tha
Nhân...có cái này tao chưa từng nói với ai. Nhưng...hồi lớp 9,tao từng chứng kiến nghi lễ kỳ lạ trong sân sau trường
Lý Lạp Tha
Bốn đứa học sinh mặc áo dài trắng. Tay cầm dao. Trên đất là...một người con gái bị trói tay,bị dán bùa lên trán. Máu chảy đầm đìa
Lý Lạp Tha
Chúng tụng cái gì đó...rồi tao ngất
Lý Lạp Tha
Mà sao mày biết?
Lý Trà Nhân
Vì...tao là người duy nhất Hạnh Sa muốn gặp trước khi chết
Cả hai cùng nhìn vào điện thoại Trà Nhân
Một tin nhắn mới - lại từ số lạ
???💬:Đừng đào bới. Những kẻ biết quá nhiều...sẽ bị lấy lại đôi mắt trước tiên
Lý Lạp Tha
Mẹ ơi. Tao không chơi nữa đâu
Trà Nhân lập tức nắm tay Lạp Tha
Lý Trà Nhân
Mày phải giúp tao
Cô ngồi một mình giữa phòng,ôm chiếc hộp nhạc. Mở ra. Giai điệu vang lên. Mắt cô đỏ hoe
Lý Trà Nhân
Em còn ở đây không...Sa?
Căn phòng tối sầm. Không điện. Không đèn
Trong gương,phản chiếu lại là hình một cô gái mặc váy trắng đứng sau lưng cô
Trà Nhân quay lại - không có ai
Nhưng gương vẫn phản chiếu cô gái ấy
Cô gái ngẩng đầu lên....và lần đầu tiên,Trà Nhân thấy gương mặt Hạnh Sa
Đôi mắt đen trũng sâu. Gương mặt trắng nhợn như xác trôi sông. Miệng rách dài đến tận mang tai. Nhưng...khóe mắt đang ướt
Bính Hạnh Sa
Em chỉ muốn...chị nhớ em
Giọng Hạnh Sa run rẩy,vọng ra từ gương
Bính Hạnh Sa
Chị có yêu em không... khi em trông như thế này?
Trà Nhân run lẩy bẩy,nhưng nước mắt rơi lặng lẽ. Cô đặt tay lên gương
Lý Trà Nhân
Chị yêu em,bất kể em là gì
Lý Trà Nhân
Là người. Là ma. Hay là quỷ
Tấm gương nứt toác ra như miệng há rộng...rồi từ đó,một cánh tay trắng bệch thò ra - kéo Nhân vào trong
Chỉ có một khoảng lặng đến rợn người...khi thân thể cô trượt qua mặt gương như trượt vào mặt nước lạnh buốt
Một nơi...chẳng rõ là đâu
Không còn trần nhà. Không còn tường. Tất cả xung quanh là một mê cung gương vỡ. Những mảnh gương như mảnh ký ức trôi lơ lửng trên không gian. Từ xa, có tiếng cười của trẻ con. Tiếng tụng niệm. Tiếng ai đó...khóc rấm rứt
Gió lạnh vút qua. Không ai trả lời
Cô bước chậm qua từng lối đi,mỗi bước là một tiếng "rắc" của thủy tinh vỡ dưới chân
Trên từng tấm gương,phản chiếu lại...quá khứ của Hạnh Sa
Một đoạn:
Hạnh Sa lớp 9,tóc ngắn,tay cầm bóp viết,nhìn Trà Nhân cười ngại
Một đoạn khác:
Hạnh Sa bị trói,bốn học sinh mặc áo dài trắng đang tụng niệm xung quanh. Máu chảy từ khóe miệng cô bé
Một đoạn nữa:
Hạnh Sa đứng trong bóng tối,nhìn vào gương,mỉm cười với Trà Nhân
Trà Nhân run lên. Cô muốn khóc,nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt
Bính Hạnh Sa
Chị...có muốn biết...kẻ nào đã giết em không?
Giọng nói phát ra từ mọi phía
Trà Nhân quay phắt lại. Không thấy gì. Nhưng đột nhiên - một đôi mắt hiện ra trong gương. Không có tròng đen. Chỉ toàn máu
Bính Hạnh Sa
Bốn đứa...đều còn sống
Nhưng...từng đứa...sẽ phải trả giá
Bính Hạnh Sa
Chị có sẵn lòng làm nhân chứng cho máu của em không?
Lý Trà Nhân
Em muốn giết người sao,Sa?
Giọng kia bật cười,nhẹ như rít gió
Bính Hạnh Sa
Em muốn...chị giúp em giết người
Tất cả gương đồng loạt vỡ tung
Máu phun ra từ khe nứt trên không. Trà Nhân ngã quỵ
Trước mặt cô,một bóng trắng xuất hiện
Không rách rưới. Không máu me. Là Sa của năm lớp 9,với ánh mắt trong veo,đôi môi mím chặt,và trái tim yêu đương ngốc nghếch
Sa bước lại gần.Chạm tay lên má Trà Nhân
Bính Hạnh Sa
Chị có thể giúp em...hoặc bỏ em lần nữa
Trà Nhân không trả lời. Chỉ ôm lấy Hạnh Sa thật chặt
Lý Trà Nhân
Lần này...chị không đi đâu hết
Trà Nhân tỉnh lại. Trên tay cô,có một vết cắt dài - sâu đến tận xương. Nhưng...không đau
Bên giường,một mảnh gương cũ kỹ rơi ra,trên mặt gương mờ mờ,vẫn còn in bóng Sa - mỉm cười
Sáng hôm sau,Trà Nhân tỉnh dậy trên giường mình. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo
Ánh sáng ngoài cửa sổ dịu nhẹ,nhưng trong lòng cô - mọi thứ như đang mục rữa dần
Lý Trà Nhân
Đó là mơ...hay thật?
Cô nhìn xuống tay - vết cắt đêm qua vẫn còn. Máu khô lại thành một vệt đen sậm
???💬:Người đầu tiên...đã bị chọn
???💬:8 giờ tối nay. Sân sau trường
Trà Nhân cầm điện thoại,chạy vội ra khỏi nhà
Tại trường,cô tìm gặp Lạp Tha
Kéo Lạp Tha vào nhà vệ sinh nữ tầng 3 - nơi ít người lui tới
Lý Trà Nhân
Tha...mày còn nhớ 4 đứa trong cái nghi lễ năm đó là ai không?
Lý Lạp Tha
Hình như là...Hà My,Ngọc Minh,Trúc Vy và con Hạ Linh
Pồ của Thạchhh
Ê mà trùng tên ai cho toi xin lỗi nhe👉👈
Pồ của Thạchhh
Tại toi đặt bịa á ^^
Trà Nhân không trả lời. Chỉ đưa màn hình điện thoại cho Lạp Tha xem
Lạp Tha đọc xong,môi tím tái
Lý Lạp Tha
Không lẽ...Hạnh Sa định...?
Sân sau trường đầy gió. Trăng non,lạnh lẽo,mây trôi lặng lẽ như xác chết bị treo ngược
Trà Nhân đứng sau lùm cây,tay nắm chặt điện thoại
Từ xa,một bóng người xuất hiện - Hà My
Cô ta vừa đi vừa nói chuyện điện thoại
Hà My
📱Ờ...tối nay có ai đâu mà sợ. Tao đi lấy đồ chút rồi về liền...
Chỉ có tiếng "lẹt xẹt...lẹt xẹt..." như móng tay cào trên tường xi măng
Cô ta quay phắt lại - không có ai
Một bàn tay trắng nhách từ trong bóng tối bịt chặt miệng cô ta
Trong bụi cây,Trà Nhân nhìn thấy tất cả. Cô định lao ra,nhưng chân bị trói chặt. Miệng không phát ra tiếng nào. Cô chỉ có thể đứng đó,rồi thấy Hà My bị kéo lê đi...
Trên tường,máu hiện lên từng dòng:
1. Hà My - XONG
3 còn lại. Và 1 kẻ phản bội
Lý Trà Nhân
Sa...em thực sự đã bắt đầu rồi sao?
Phía xa xa,trong màn sương mù,có tiếng nói thì thầm:
"Chị đã chọn ở lại...thì không thể quay đầu nữa đâu"
Gió nổi lên giữa sân trường vắng. Trà Nhân đứng như hóa đá,tim đập loạn,mắt mở trừng nhìn theo vệt máu mờ nhòe vừa kéo dài trên nền xi măng cũ
Một tin nhắn nữa vang lên
Trà Nhân quay về phía căn nhà kho cũ cuối sân. Không ai. Nhưng trên cánh cửa gỗ,một dòng chữ máu tươi vừa được viết xong,chưa khô:
Nội dung như sau:Có những cái chết...không đáng thương bằng việc bị lãng quên
Mùi tanh tưởi lập tức xộc thẳng vào mũi. Một mùi máu đã đông đặc,ngấm vào gỗ,thối rữa và ám đầy oán khí
Giữa căn phòng tối mờ,ánh đèn điện thoại chiếu vào - Hà My treo ngược trên xà nhà,hai mắt bị móc sạch,miệng bị khâu kín bằng chỉ đỏ,như hình nhân thế mạng
Trên ngực là một chiếc gương nhỏ,rạn nứt,dính máu,và phản chiếu khuôn mặt của một người...
Trà Nhân hét lên,như bật ra từ nỗi đau bị kìm nén suốt 8 năm
Gió xoáy lên từng cơn. Cánh cửa sập mạnh sau lưng. Và ở đó...
Một cô gái bước ra từ trong gương
Không rách nát. Không máu me. Là Hạnh Sa của năm lớp 9,với tóc ngắn ngang vai,đôi mắt ngấn nước và bờ môi tím tái như người vừa chết đuối
Cô bước đến gần Trà Nhân,từng bước chân không chạm đất,lạnh buốt như có thể đóng băng hơi thở
Lý Trà Nhân
Chị...gọi tên em rồi
Lý Trà Nhân
Em...em đã chết rồi,đúng không? Em không phải mơ...không phải ảo giác
Hạnh Sa không nói.Chỉ đưa tay lên,chạm nhẹ vào má Trà Nhân. Lạnh lẽo. Nhưng cảm nhận được
Lý Trà Nhân
Chị biết em nhớ chị
Lý Trà Nhân
Nhưng chị đâu biết...em chờ được một lần chị khi nhìn em như người sống
Lý Trà Nhân
Không phải linh hồn. Không phải oan hồn. Không phải bóng ma trong gương...
Lý Trà Nhân
Chị sai rồi...sai vì để em đi,sai vì không tìm em,sai vì quên mất ánh mất đó,giọng nói đó...
Hạnh Sa mỉm cười,nhưng mắt vẫn long lanh nước
Bính Hạnh Sa
Chị nói em là mơ...nhưng giờ thì sao?
Bính Hạnh Sa
Chị sẽ làm gì...khi em không phải mơ nữa?
Bính Hạnh Sa
Chị...có dám yêu một người chết không?
Bất chợt - ánh đèn chớp tắt. Một giọng nói khác vang lên,không phải của Sa
Đa nhân vật
Không được! Linh hồn đó không thể trở lại! Không được dính vào con bé đó!!
Một người đàn bà mặc áo thầy pháp hiện ra từ bóng tối,gào lên
Đa nhân vật
Trà Nhân! Con bị nguyền rồi!
Đa nhân vật
Linh hồn nó sẽ nuốt lấy con! Đó không phải là người yêu - mà là NGHIỆP DUYÊN!
Sa quay đầu lại,mắt đổi màu - đỏ như máu
Cô che chắn trước mặt Trà Nhân,gằn giọng
Bính Hạnh Sa
Tránh xa chị ấy ra
Căn phòng rung chuyển. Máu từ xác Hà My sôi lên như nước sôi,từng giọt bốc khói. Cánh cửa khóa chặt
Lý Trà Nhân
Dừng lại! Sa,em đang giết người! Chị xin em...
Sa lùi lại. Ánh mắt trở lại trong veo
Bính Hạnh Sa
Vậy chị chọn đi
Bính Hạnh Sa
Chọn đứng bên em...hay quay về thế giới an toàn của chị?
Phía sau là bóng tối,là máu,là ngọn lửa linh hồn cháy rực
Phía trước là Trà Nhân - run rẩy,nước mắt tràn mi
Một bước thôi,cô sẽ thành người của cõi âm
Một bước thôi...để yêu lại từ cái chết
"Chị đã mất em một lần...
Lần này,nếu phải chết cùng em...
Chị chấp nhận"
Toàn bộ khu sân sau bị thiêu cháy,nhưng không ai nghe thấy tiếng động nào
Sáng hôm sau,trường học vẫn yên tĩnh như không có gì xảy ra
Hà My biến mất. Không ai còn nhớ cô ấy từng tồn tại
Không hồ sơ. Không ảnh lớp. Không bài kiểm tra
Cô ta bị xóa khỏi thế giới này - như chưa bao giờ sống
Pồ của Thạchhh
Cho nên bài học rút ra
Pồ của Thạchhh
Đừng nên chọc quỷ dữ khi bạn còn muốn sống
Pồ của Thạchhh
Nhưng chọc chó thì có thể =))
Comments
Gohan
Để tui đọc tiếp điiiii 😩
2025-05-19
1