[Hàm Văn] Không Yêu, Nhưng Muốn
Chương 3: “Cậu có thể ngủ với ai cũng được, trừ hắn.”
Buổi sáng, Dương Bác Văn dậy sớm hơn thường lệ. Không phải vì muốn, mà vì đau.
Cái đau lan từ vùng hông đến lưng dưới, như có người lấy búa nện từng nhịp theo nhịp tim của cậu. Hậu quả của việc “thân mật” với Tả Kỳ Hàm tối qua – lần thứ mấy trong tuần, cậu cũng không nhớ nổi nữa.
Cậu soi gương trong nhà tắm. Trên cổ có hai vết bầm. Không đều, không đẹp. Như dấu vết đánh dấu của kẻ không biết mình là chủ nhân hay chỉ là kẻ qua đường.
Cậu thở dài, rửa mặt, mặc áo cao cổ rồi vác balo ra khỏi ký túc.
Trên hành lang khoa Truyền thông, Trần Dịch Hằng đang đứng ở máy nước. Tay cậu ấy cầm một chai nhựa, mắt thì đăm chiêu nhìn ra sân thể thao, nơi có nhóm sinh viên đang chạy thể dục.
Dương Bác Văn định đi lướt qua. Cậu không muốn nói chuyện.
Trần Dịch Hằng
“Bác Văn.”
Trần Dịch Hằng
“Cậu với Kỳ Hàm… vẫn còn quan hệ à?”
Không lòng vòng. Không khách sáo. Ánh mắt Trần Dịch Hằng lúc này vừa dịu, vừa đáng sợ. Như thể đang che giấu một thứ cảm xúc nào đó sâu hơn.
Dương Bác Văn nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Dương Bác Văn
“Cậu quan tâm để làm gì?”
Trần Dịch Hằng
“Tôi chỉ… không muốn cậu đau.”
Bác Văn bật cười, to và cay đắng.
Dương Bác Văn
“Cậu không muốn tôi đau? Vậy cậu nên nhớ lại xem, ai là người khiến tôi đau nhất năm lớp 12?”
Ánh mắt Dịch Hằng chớp nhẹ. Nhưng cậu ta không phủ nhận.
Trần Dịch Hằng
“Tôi biết mình từng sai. Nhưng chuyện đó… đã qua rồi.”
Dương Bác Văn
“Không. Chưa qua đâu. Mỗi lần tôi nghe tên cậu từ miệng Kỳ Hàm, là một lần nó lặp lại.”
Không khí giữa họ đặc lại.
Một nhóm sinh viên nữ đi ngang qua, nhìn hai người, thì thầm:
“Trời, nhìn như cãi nhau vì tình cũ á…”
“Ai trên ai dưới vậy? Nhìn cả hai đều giống top…”
Bác Văn bỗng phá lên cười, xoay sang phía họ.
Dương Bác Văn
“Cả hai đều từng bị chịch. Vui lòng không phân vai.”
Mấy cô sinh viên đỏ mặt, kéo nhau chạy.
Trần Dịch Hằng
“Miệng cậu vẫn độc như xưa.”
Dương Bác Văn
“Không độc thì chết à?”
Một lúc sau, Dịch Hằng nói nhỏ, không nhìn cậu nữa:
Trần Dịch Hằng
“Tôi xin cậu một điều thôi.”
Trần Dịch Hằng
“Cậu có thể ngủ với ai cũng được. Trừ Kỳ Hàm.””
Câu đó như một cú đấm vào ngực Bác Văn.
Dương Bác Văn
“Cậu nói cái gì cơ?”
Trần Dịch Hằng
“Cậu biết rõ… tôi vẫn chưa dứt được hắn. Mà hắn cũng chưa buông cậu. Cái vòng này… sẽ hại cả ba chúng ta.”
Dương Bác Văn
“Ồ. Thế cậu ghen đấy à?”
Trần Dịch Hằng
“Không. Tôi sợ. Sợ sẽ có ngày tôi lại làm chuyện ngu xuẩn.”
Ngừng một nhịp, ánh mắt Dịch Hằng tối lại.
Trần Dịch Hằng
“Giống như cái đêm tôi say rượu, ngủ với Lỗ Kiệt và Tuấn Minh. Không nhớ gì… chỉ thấy thân thể mình như bị xé ra.”
Dương Bác Văn bỗng thấy cổ họng khô rát.
Cậu biết cái đêm đó. Đã nghe kể lại. Đã thấy vết bầm ở cổ tay Trần Dịch Hằng hôm sau. Đã thấy ánh mắt rỗng tuếch khi cậu ta bước qua cậu trong ký túc, như một cái xác sống.
Cậu chưa từng hỏi. Vì cậu sợ.
Và cậu ghét chính bản thân mình vì sợ.
Một kẻ từng ngủ với người mình yêu nhưng không dám yêu lại, lấy tư cách gì mà hỏi?
Dương Bác Văn
“Dịch Hằng…”
Trần Dịch Hằng
“Tôi không trách cậu đâu. Tôi chỉ… muốn cậu tỉnh. Đừng yêu hắn. Hắn chỉ biết yêu bản thân.”
Bác Văn siết chặt quai balo.
Dương Bác Văn
“Tôi biết. Nhưng người như tôi… có bao nhiêu lần được yêu thật?”
Nói xong, cậu quay đi. Tim đập như trống đánh giữa ngực. Phía sau lưng là im lặng. Dày, đặc, và khó thở.
“Phòng trống không?”
“Tôi muốn qua.”
Dương Bác Văn không trả lời.
Cậu ném điện thoại sang một bên, tắt đèn, trùm chăn kín người.
Dương Bác Văn
“Lần này… đừng mở cửa. Dù cậu ta có gõ cách mấy…”
Comments
tổng tài mắc bệnh trầm cảm
trời ơi hàng nhi của em anh lmj z
hengheng là chồng em
wenwen là vợ em
nên bênh ai bây h
2025-05-19
0