[Cực Hàng]“Cậu Là Địa Ngục Đẹp Nhất Đời Tôi"[JiHang]
Có người từng chết ở phòng này
Chương 1 – Có người từng chết ở phòng này
Kí túc xá nam Phòng 307 sáng sớm, mưa vẫn chưa dứt. Trời âm ẩm, tường phòng lấm tấm những mảng ố màu xám tro. Tả Hàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn và chập chờn. Trong mơ, có ai đó gọi tên cậu. Giọng nhẹ như hơi thở, vang trong tai đến khi tỉnh hẳn vẫn chưa tan.
Cậu lặng lẽ thay đồ. Đồng phục sơ mi trắng, cà vạt đen lỏng. Trương Cực vẫn nằm, tay vắt trán, mắt không nhắm
Giọng cậu ta khàn như đá mài vào sắt rỉ.
Trương Cực ngồi dậy, tóc rối, mắt đỏ.
Trương Cực
Mày nghe thấy gì đêm qua không?
Trương Cực bật cười, không có chút ấm áp nào.
Trương Cực
Phòng này từng có người treo cổ chết. Ngay trên giường mày đang nằm
Tả Hàng quay lại, mắt khẽ giãn ra.
Trương Cực
không đùa. Tụi ở tầng dưới nghe tiếng cào tường mỗi đêm. Nhất là đêm mưa.
Trương Cực bước đến cửa sổ, chỉ vào vết móng tay hằn trong lớp vữa tường.
Trương Cực
Đó. Thấy không? Vẫn còn nguyên.
Tả Hàng bước lại, nhìn. Quả thật... có
Một dãy mảnh vỡ mờ nhạt, như thể ai đó từng cố gắng cào rách tường trước khi ngừng thở.
Trương Cực
Người ta nói...
Trương Cực dựa lưng vào tường, mắt tối sầm
Trương Cực
…thằng đó chết vì thất tình. Gửi thư cho bạn cùng phòng. Không ai đáp
Tả Hàng hít sâu một hơi. Không rõ là lạnh vì mưa, hay vì… ánh mắt Trương Cực cứ như đang đo xem mình có sợ không.
Trương Cực
không ai dám ngủ giường dưới nữa. Cho đến khi mày tới đây
Bởi vì cậu cũng từng viết thư. Và cũng chẳng ai bao giờ trả lời.
Lúc xuống lớp, không khí cũng chẳng khá hơn. Căn phòng đầy ánh đèn nhưng vẫn nặng mùi ẩm mốc, như có cái gì đè xuống vai.
Tả Hàng ngồi bàn gần cửa sổ. Cậu vừa đặt cặp xuống thì có ai đó kéo ghế, ngồi kế bên.
Trương Cực
Đây không phải chỗ của mày
Tả Hàng
thì sao?muốn làm gì?
Trương Cực
Trông mày giống người sống không có ai chống lưng. Cảm thấy hơi sót
Tả Hàng nhìn cậu ta một lúc.
Trương Cực không trả lời. Chỉ đưa tay lên, kéo nhẹ cổ áo sơ mi của Tả Hàng xuống một chút.
Trương Cực
Da trắng, cổ mảnh. Rất dễ để lại dấu bầm tím
Tả Hàng gạt tay cậu ta ra.
Trương Cực
Mày không sợ tao à?
Trương Cực hỏi, hơi nghiêng đầu.
Trương Cực
vì mày nghĩ tao chỉ dọa?
Tả Hàng
Vì tôi từng sống với người đáng sợ hơn anh.
Một tia gì đó lóe lên trong mắt Trương Cực. Cậu ta không cười nữa chỉ im lặng nhìn Tả Hàng, thật lâu. Lâu đến mức người xung quanh bắt đầu rời mắt khỏi điện thoại để nhìn cả hai người.
cô Hạ
Trương Cực, em ngồi về chỗ cũ đi
Trương Cực
Em xin phép chuyển chỗ.
cậu ta đáp, mắt không rời khỏi Tả Hàng
Trương Cực
Ngồi với bạn mới. Đỡ cô độc.
cô Hạ
tùy em. Nhưng đừng để lớp này lại có người chuyển trường nữa.
Giáo viên như sực nhớ ra, im lặng rồi đi thẳng lên bảng.
Không ai nói thêm gì
Chỉ có gió từ cửa sổ thổi vào. Lạnh. Buốt. Mang theo một mùi rất lạ
Mùi như... cúc trắng đã héo.
Comments