Chương 2:
Vốn dĩ lời nói kia phát ra chỉ là sự lịch sự của Phạm Gia Huy, Lý Phương Yến không nghĩ nhiều bước ra khỏi cổng rồi theo con đường cũ về nhà trọ của mình.
Nhưng khi cô vừa mới bước ra khỏi cổng, tiếng còi ô tô đã vang ầm ĩ sau lưng. Cô nhíu mày quay đầu đảo mắt tìm kiếm xung quanh, đôi mắt chạm phải chiếc xe sang trọng đậu dưới tàn cây lớn.
Cánh cửa ghế lái bị đẩy ra, người đàn ông lúc sáng bước xuống đi về phía cô đang đứng. Theo quán tính Lý Phương Yến liền xoay người bỏ chạy.
Tiếc là đôi chân quá ngắn không chạy được bao nhiêu đã bị “người khổng lồ” kia kéo lại. Phạm Gia Huy rũ mắt nhìn xuống gương mặt trắng trẻo ở khoảng cách gần, đôi mắt hơi nheo lại.
“Bỏ chạy làm gì?”
“Anh… anh ở đây làm cái gì?”
Phạm Gia Huy nhướng mày: “Tất nhiên là đợi bạn gái.”
“Hừ, ai là bạn gái của anh chứ? Tôi đã nói rồi, tôi chưa đồng ý, là chưa đồng ý đó có hiểu không?”
Thấy cô gái nhỏ phùng mang trợn mắt, khóe môi của anh hơi nhếch lên: “Em định ở trong trường đến khi nào, bạn bè của em đều ra về hết rồi. Anh tưởng em trèo tường bỏ về rồi.”
Lý Phương Yến “hừ” một tiếng, liếc mắt hững hờ nhìn anh: “Tôi bắt anh đợi sao? Đã nói là không làm bạn gái, đừng có đánh trống lãng.”
“Không được, em đã cho anh số điện thoại, còn thêm bạn bè. Chẳng phải em đồng ý làm bạn gái anh thì cho anh mấy thứ này làm cái gì?”
Nghe lời anh nói, cô buồn cười lên tiếng: “Anh trai à, đầu anh có làm sao không hả? Bạn bè, là bạn bè thì không thể như vậy sao? Huống hồ là anh bắt ép tôi mà.”
“Tóm lại không được chính là không được. Anh nói rồi, anh là bạn trai của em.”
Phạm Gia Huy nghiêm mặt, hai tay kéo cô ôm chặt vào trong lòng: “Lý Phương Yến, em là bạn gái của anh. Em dám không đồng ý, có tin anh kéo cả đám xã hội đen đến trường đợi em mỗi ngày không? Chờ đến khi em đồng ý thì thôi.”
Nghe đến ba chữ “xã hội đen”, cô không khỏi rùng mình. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình dính dáng tới kiểu người như vậy. Nhất là chỉ sau vài giờ quen biết. Người như cô từ nhỏ đã cắm đầu vào học hành, xã hội còn chưa tiếp xúc nhiều chứ đừng nói là xã hội đen. Nghe thôi cũng đã thấy sờ sợ.
“Anh sao mà ngang ngược như vậy chứ?”
“Đúng vậy, anh chính là ngang ngược. Rất ngang ngược.”
Ngẫm nghĩ một chút, cô muốn đẩy anh ra nhưng cánh tay người kia vẫn giữ chặt không hề muốn buông: “Anh bỏ tôi ra trước đi, có gì từ từ nói.”
Phạm Gia Huy “chậc” một tiếng, lưu luyến mà buông tay.
“Tôi còn chưa tìm hiểu rõ anh mà, có phải hơi đường đột không?”
“Em muốn đổi ý à?”
Anh híp mắt đe dọa: “Lý Phương Yến, sau này mỗi ngày em ở chung với tôi từ từ mà tìm hiểu cũng không muộn.”
“Cái gì mà ở chung với anh.”
“Ừm, anh đưa em về dọn đồ.”
Phương Yến mở to mắt kinh ngạc, sáng sớm vừa mới quen biết, đến tối lại dọn về ở chung. Cái tình tiết gì vậy trời ơi, cô như thế này có được tính là bị người khác ép buộc không?
Nếu như cô đi báo cánh sát, vậy anh ta có bị làm sao không nhỉ? Thôi bỏ đi, anh ta là xã hội đen đó, lỡ như làm phật ý một cái thì đời này của cô coi như xong rồi.
Dù không biết cô đang nghĩ gì, nhưng quan sát sắc mặt lúc trắng, lúc đỏ, lại xanh của cô. Phạm Gia Huy không nghĩ cũng biết người kia đang nghĩ cái gì.
Nhưng anh cũng không quan tâm, đem cô về bên mình trước cái đã rồi mọi chuyện tính sau. Người đẹp này bỏ lỡ rồi sẽ rất khó kiếm được người như cô thứ hai.
Anh quay đầu, hơi nhướng mày lên tiếng: “Đi thôi, nếu em không đi vậy anh bế em nhé?”
“Không cần.”
Rốt cuộc cô gặp hạn gì vậy trời? Chẳng phải tử vi nói năm nay của cô rất suông sẻ sao? Mới đầu năm đầu tháng đã gặp phải tên này.
A a a a, tức chết mất.
Người kia đi trước, cô cúi đầu bước chân theo sau. Bỗng dưng Phạm Gia Huy khựng lại, làm cô đâm sầm vào lưng anh ta. Trong lúc cô còn xoa xoa trán, thì bên tai đã nghe thấy giọng nói không rõ cảm xúc của người kia.
“Em đang mắng anh đấy à?”
Biết người ta mắng mình thì đừng làm, còn sợ người ta mắng sao?
Lý Phương Yến đảo mắt: “Không có.”
“Ha, em cũng tài phết nhỉ? Nghĩ một đằng nhưng trả lời thì một nẻo.”
“Rốt cuộc có đi hay không? Anh nói nhiều quá đi, nếu không thì tôi về nhà đây. Tạm…”
“Đi, sao lại không đi.”
[…]
Quần áo của cô ở phòng trọ không nhiều, tất cả mỹ phẩm giày dép chỉ chứa đầy hai vali. Phạm Gia Huy thấy cô đẩy cửa bước ra liền tiến tới nhận lấy hai chiếc vali cô đang kéo theo sau.
Anh quan sát trong phòng một chút, chân mày hơi nhíu lại: “Hình như em không cần quay lại đây nữa đâu.”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Nếu cãi nhau, em càng nên ở bên cạnh anh. Lúc đó để anh dỗ dành em thì hay biết mấy.”
Chậc, người này hơi không bình thường nhỉ? Có nên liên hệ về phía bệnh viện hay không đây?
Updated 46 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Haha anh bá đạo ngang ngược không cần nói lý vậy đó, anh đã nhắm trúng rồi thì chỉ có thể là người của anh thôi, đố chạy đi đâu cho thoát/Joyful//Joyful/
2025-05-19
6
So Lucky I🌟
Thì tử vi nói đúng quá còn gì, suôn sẻ nên mới gặp được anh đấy/Casual//Sneer/
2025-05-19
6
Tiểu Yến
bao nhiêu năm cuộc đời ăn cơm 🐶 của người khác nên anh tranh thủ hả /Facepalm//Facepalm/
2025-05-23
1