Mảnh Ghép Còn Thiếu - Vy Thảo
Chương 1:
Mùa hè qua đi, mùa thu lại đến. Lá trải vàng dọc theo đường phố, gió mùa lành lạnh từng đợt thổi qua cuốn luôn những chiếc lá trên cây rơi xuống tạo ra âm thanh xào xạc.
Lý Phương Yến cúi đầu, mắt dán vào điện thoại. Bỗng bên tai vang lên nhiều giọng nói giễu cợt.
“Này, Lý Phương Yến.”
“Chậc chậc, xinh đẹp thì có ích gì chứ, cũng bị bỏ rơi đó thôi.”
“Haizz, ai thích con gái chủ động chứ người như Phạm Thanh Quy thì không đâu. Đáng tiếc.”
“Dù sao cũng là đồ bị bỏ rơi, Lý Phương Yến à, cô cũng đáng thương quá đi mất.”
“Này, chia tay xong với Thanh Quy cũng không muốn nói chuyện với bọn tôi nữa à?”
Đồ bị bỏ rơi? Khóe môi của cô nhếch lên tự giễu. Nói cũng đúng, dù sau đúng thật là bị Phạm Thanh Quy chia tay, dù sau cũng…
Chậc, bỏ đi. Thời gian đã qua không thể quay lại được…
Những người kia thấy cô mãi không lên tiếng, liền chạy đến chặn đường cô lại. Lý Phương Yên ngẩn đầu nhìn đám người đang dàn hàng trước mắt, chân mày khẽ nhíu lại: “Chuyện gì?”
Người gầy gầy khẽ cười lên tiếng: “Giận thật à?”
“Tôi làm gì phải giận chứ. Các người muốn nói sao thì chính là như vậy.”
Thấy cô không để ý, đám người kia nhìn nhau nhúng vai: “Được rồi, bọn tôi chỉ muốn trêu cô một chút. Nếu không vui thì thôi.”
“Ừm.”
“Này, không định nói thêm vài câu à? Cô và Thanh Quy chẳng phải luôn rất tốt sao?”
Lý Phương Yến đi ngang qua bọn họ, bước chân chợt khựng lại. Cô nghiêm mặt quay đầu, sau đó cất giọng lạnh nhạt: “Bọn tôi chia tay nhiều năm rồi, kết thúc… vốn dĩ nên đến từ lâu rồi.”
Đám người kia nghe cô nói vậy thì trầm mặc, một lúc lâu người mập mạp trong đó chợt cất giọng: “Nhưng mà Thanh Quy yêu cô.”
“Yêu thì có ích gì? 7 năm rồi, ai rồi cũng sẽ thay đổi, tình cảm cũng không ngoại lệ. Huống hồ, nhiều năm anh ta làm ra nhiều chuyện tổn thương…”
Ngừng một chút, cô mỉm cười: “Nên buông bỏ thôi. Coi như buông tha cho cả hai.”
Cảnh tượng diễn ra trên lề đường vô tình lọt vào mắt của người ngồi trong xe. Người kia nhướng mày nhìn cô gái rời đi đầy thích thú, sau đó ra lệnh với tài xế: “Lái lên phía trước một chút.”
[…]
Thoát khỏi đám người kia, Lý Phương Yến ngẩn đầu thở hắc ra một hơi, ánh mắt của cô vô tình va chạm với người đàn ông trước mắt.
Người kia từ đầu đến chân đều là màu đen, thấy cô nhìn hắn liền nở một nụ cười nhẹ.
Người này không phải dân anh chị gì đó chứ?
Quan sát sắc mặt ngẩn ngơ của cô, người kia nhướng mày thích thú: “Cô gái, còn độc thân không?”
Lý Phương Yến mím môi, người này bị làm sao vậy? Cứ như lưu manh hay đứng hù những cô gái đi một mình ấy.
“Không định trả lời tôi à?”
Người kia bước đến gần, làm cho khoảng cách chiều cao của hai người càng tăng lên gấp bội.
Vốn dĩ Lý Phương Yến cũng hơi hơi tự tin vì mình đã cao đến 1m65 nhưng khi đứng chung với người này, mọi sự tự tin trước đó đã ngay lập tức sụp đổ. Người đàn ông to lớn kia thậm chí còn cao hơn cô một cái đầu.
“Tôi và anh đâu có quen biết. Lần đầu tiên gặp nhau đã hỏi như vậy có phải không thích hợp hay không?”
Nghe thấy lời né tránh ẩn ý của cô, người kia phì cười: “Không sao, dù sao tôi cũng thấy hai chúng ta rất thích hợp.”
“Anh nói vậy là ý gì?”
Người kia cúi đầu, áp đôi môi mình sát đến gần mặt cô, hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà phà vào gương mặt khiến Lý Phương Yến càng trở nên tỉnh táo.
Bên tai cô vang vọng giọng nói trầm trầm đầy tình ý của người đàn ông trước mặt: “Trai đơn gái chiết có phải nên thuận nước đẩy thuyền hay không?”
“Anh nói gì tôi không hiểu. Sắp đến giờ tôi vào học rồi, tôi đi trước.”
Lý Phương Yên giữ nguyên vẻ mặt, đẩy người trước mắt sang một bên rồi đi vào trong trường. Nhưng đi chưa được vài bước đã bị người kia kéo lại.
“Chuyện lúc nãy, tôi đã nghe thấy rồi. Hay là cô theo tôi đi, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
“Tôi chỉ mới gặp anh lần đầu thôi. Anh nói gì tôi cũng tin thì chẳng phải tôi rất ngốc sao?”
Lời của cô vừa dứt, một chiếc điện thoại đã xuất hiện trước mặt. Người kia không cho cô cơ hội phản bác mà nói: “Đọc số điện thoại.”
“Anh…”
“Cô gái, tôi không lừa em đâu. Nhìn tôi không đáng tin như vậy hay sao?”
Không biết bị bùa mê thuốc lú gì, Lý Phương Yến lại đọc số điện thoại cho anh ta. Thậm chí còn thêm bạn bè trên mạng xã hội.
Điên mất thôi, chuyện gì vậy trời.
Người kia xoa xoa đầu cô mỉm cười hài lòng: “Tôi tên là Phạm Gia Huy, kể từ giây phút này tôi sẽ làm bạn trai em.”
“Hả? Chẳng phải… tôi đồng ý làm bạn gái của anh khi nào chứ..”
Lời còn chưa hết, đồng hồ đã báo sắp đến giờ vào học. Buộc cô dẹp chuyện rối như tơ vò sang một bên rồi xoay người chạy vào trường.
Nhìn bóng lưng hối hả của cô, Phạm Gia Huy cong môi hài lòng: “Anh đợi em tan học.”
Ủng hộ truyện của mình nha
Updated 46 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Mừng tác giả ra truyện mới nhé/Heart//Heart/ Anh bá đạo quá cơ, rất nhanh gọn bắt người về tay. Tui thích kiểu này của anh gòy đó/Smile//Casual/
2025-05-19
6
gái xinh hay thoại sảng
nhg ng xinh đẹp thường nói câu này 😔 còn t 6 thí bà ko baoh ns đc 😖
2025-05-25
1
Tiểu Yến
mới gặp mặt đã như thế này rồi /Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-05-22
0