Chương 2: Luật chơi không cần luật pháp

Sáng thứ Hai, lớp học vẫn diễn ra như thường lệ. Giảng viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, sinh viên cúi đầu cắm mặt vào laptop, tiếng gõ phím rải rác như tiếng ru ngủ đều đều. Nhưng Dương Bác Văn không nghe được gì.
Cậu ngồi hàng cuối, ánh mắt nhìn vào trang sách mở dở nhưng tâm trí hoàn toàn trống rỗng
Đêm qua…
Không ai chạm vào cậu. Không ai làm gì.
Nhưng cậu biết mình đang bị thử phản ứng.
Tiếng khóa cửa mở lúc nửa đêm. Tiếng dép lê kẹt kẹt. Tiếng ai đó đi vòng quanh giường. Hơi thở phả sát gáy. Và rồi… lại bước đi. Như thể họ chỉ muốn cậu biết: mày không còn tự do.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày thiếu ngủ.
Giọng Tả Kỳ Hàm vang lên ngay bên cạnh.
Hắn ngồi xuống bàn kế bên, đặt chai nước lên bàn cậu, nắp đã mở sẵn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống đi. Caffeine cao đấy, không độc đâu.
Dương Bác Văn im lặng. Cậu đẩy chai nước sang bên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sai lầm thứ hai: từ chối ý tốt của kẻ thống trị.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng mình có quyền lựa chọn à?
Hắn nói đủ nhỏ để chỉ hai người nghe.
Cả lớp vẫn đang gõ phím, viết bài, cười nói. Không ai nhận ra không khí bên góc bàn kia như đông cứng lại.
Tả Kỳ Hàm cúi sát hơn, thì thầm:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống hay không uống không quan trọng. Quan trọng là… tao thấy mày đẹp hơn khi không chống cự.
Câu nói không mang tính gợi dục. Nó giống một lời kết án. Câu nói của kẻ biết rõ đối phương sẽ gãy – chỉ là sớm hay muộn.
Sau giờ học, Trần Dịch Hằng kéo tay Bác Văn ra ngoài sân trường. Cậu mang theo một túi giấy – bên trong là đơn xin chuyển ký túc xá.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mày chỉ cần ký vào. Tao đã lo hết. Chuyển sang nhà F, chỗ cũ của tao. Ổn hơn.
Bác Văn cầm bút. Nhưng khi đầu bút vừa chạm giấy…
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không được.
Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Tả Kỳ Hàm đứng ngay sau lưng từ lúc nào. Không lớn tiếng, không nổi giận. Nhưng áp lực từ bàn tay hắn như gọng kìm ép nghẹt xương.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng dễ thoát à? Trường này không có lối ra cho kẻ nửa vời.
Trần Dịch Hằng hoảng hốt, định kéo tay Bác Văn thoát ra, nhưng bị đẩy văng vào ghế đá, đầu va mạnh vào cạnh.
Máu rỉ ra từ trán Dịch Hằng. Mắt cậu trừng trừng nhìn Tả Kỳ Hàm, không dám hét, chỉ run rẩy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mày sẽ phải trả giá…
Dịch Hằng lắp bắp.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao đang trả giá rồi. Bằng cách phải nhìn một thằng yếu đuối như mày vẫn còn sống.
Tả Kỳ Hàm cười nhạt, rồi quay lại nhìn Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Còn mày, nếu định rời đi, ít nhất cũng phải trả bằng máu hoặc bằng thân.
——
Tối đó, không ai nói gì trong phòng.
Trần Tuấn Minh bật nhạc nhỏ, ánh mắt xa xăm, miệng lẩm bẩm bài hát nào đó về cô đơn và thù hận.
Vương Lỗ Kiệt đang cởi trần, ngồi trên giường lau dao găm – thứ mà chẳng ai dám hỏi nó từ đâu ra.
Tả Kỳ Hàm đang đọc sách. Một quyển sách cũ kỹ, tên sách đã phai mờ.
Dương Bác Văn ngồi viết bài luận. Cậu không dám rút tai nghe, không dám làm bất cứ hành động nào quá nhanh – mọi thứ phải tính toán cẩn thận như sống giữa bầy thú hoang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bài luận mày viết hay đấy.
Giọng Tả Kỳ Hàm vang lên sau lưng.
Hắn không biết cậu viết gì. Nhưng hắn biết mày đang sợ. Và tao thích điều đó.
Bác Văn gập laptop lại, chuẩn bị ngủ. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống, Tả Kỳ Hàm đứng dậy, đi về phía cậu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lên sân thượng với tao.
Sai lầm thứ ba: nghe theo.
——
Trên sân thượng, gió đêm thổi mạnh. Thành phố xa xa là những ánh đèn mờ, lung linh như ảo ảnh. Còn ở đây, chỉ có một chiếc ghế nhựa và một chai rượu đã uống dở.
Tả Kỳ Hàm ngồi xuống ghế, rót rượu vào hai chiếc ly nhựa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống đi.
Dương Bác Văn cầm ly. Mắt không rời khỏi hắn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu anh muốn, cứ làm đi.
Không phải thách thức. Không phải mời gọi. Mà là chấp nhận.
Không có vùng an toàn nào ở ký túc xá E-405. Cậu biết. Và nếu mình càng kháng cự, họ càng vui.
Tả Kỳ Hàm bật cười.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Haha.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao có bảo sẽ làm gì mày chưa?
Hắn uống cạn ly rượu, rồi đứng dậy, tiến đến gần, đến mức mũi gần như chạm trán.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày nghĩ tao cần mày cho phép à?
Hơi rượu và thuốc lá hòa vào nhau, nồng nặc.
Hắn cúi xuống…
Nhưng không phải để hôn.
Mà để cắn mạnh vào vành tai trái của Dương Bác Văn – đến bật máu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!!
Bác Văn rít lên, tay bấu chặt lan can.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Aa…
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Luật ở đây đơn giản lắm. Mày là của tao, khi tao muốn. Không phải người yêu. Không phải người tình. Mà là của tao. Như chiếc bật lửa. Như cái áo. Như con dao.
Dương Bác Văn ngẩng lên, ánh mắt đỏ ngầu:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và tôi sẽ đâm anh như con dao.
Tả Kỳ Hàm cười phá lên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Haha!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tốt. Tao thích mày rồi đấy.
——
Trò chơi bắt đầu. Không ai báo cảnh sát. Không ai tố cáo.
Vì nơi đây có luật riêng.
Luật không cần công lý.
Chỉ cần quyền lực và nỗi sợ.
Hot

Comments

YangYang❤️‍🔥

YangYang❤️‍🔥

lần đầu t tìm đc chuyện chuẩn gu

2025-05-24

1

SH_MX

SH_MX

này nên gọi là anh biến thái đẹp zai mang tâm lý ko mún nạn nhân phản kháng hay sao =))

2025-06-01

0

SH_MX

SH_MX

eo ôi câu này hay vãi =))

2025-06-01

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play