[TF Gia Tộc F4] Quy Tắc Ký Túc Xá – Máu, Và Im Lặng
Chương 1: Chào mừng đến ký túc xá địa ngục
Trường Đại học Phù Vân rộng lớn, cổ kính và đầy vẻ uy nghi như một tòa thành thời trung cổ, với những dãy nhà cao tầng, cây cối phủ rợp bóng và khu ký túc xá nằm sâu bên trong – nơi mà ánh nắng dường như cũng ngần ngại đặt chân tới.
Dương Bác Văn kéo vali vào khu nhà E, dãy ký túc mới được phân lại cho sinh viên năm ba theo lịch sắp xếp mới. Cậu là sinh viên khoa Xã hội học, một người lặng lẽ, ít nói, hiếm khi giao du với ai, và tuyệt đối tránh những “nhóm mạnh”.
Bước chân đến phòng E-405, cậu không biết định mệnh của mình đã bắt đầu rạn vỡ
Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Trong phòng, ánh sáng đèn huỳnh quang vàng đục soi lên ba người đàn ông đang ngồi vắt vẻo như thể họ là chủ nơi này.
Người đầu tiên đứng dậy, ánh mắt như lưỡi dao liếc qua Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Mày là thằng mới?
Giọng trầm, khô khốc, không thèm che giấu sự khinh miệt.
Tả Kỳ Hàm, sinh viên năm ba cùng khoa, từng là sinh viên danh dự nhưng đã bỏ học kỳ để đi “du lịch”, hay đúng hơn là “giải quyết việc cá nhân bằng nắm đấm”, theo lời đồn. Ánh mắt hắn sắc như thủy tinh vỡ, luôn khiến người khác tránh né.
Vương Lỗ Kiệt bật cười, liếm môi như đang thấy miếng mồi ngon.
Vương Lỗ Kiệt
Mặt non phết, da trắng thế kia… chắc dễ dạy bảo lắm.
Trần Tuấn Minh – sinh viên năm nhất, đang ngồi gác chân lên bàn, nhưng ánh mắt thì đầy ám ảnh. Không phải ánh mắt của kẻ chủ động, mà của kẻ đã quen chịu đựng và học cách cười trong im lặng.
Dương Bác Văn không đáp. Cậu kéo vali vào một góc giường, lặng lẽ quan sát, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tả Kỳ Hàm
Luật phòng này đơn giản.
Tả Kỳ Hàm bước tới, giọng nhỏ nhưng lạnh.
Tả Kỳ Hàm
Không cãi. Không hỏi. Và đừng có ngậm tai nghe ngủ khi chưa xin phép.
Dương Bác Văn
Tôi chỉ ở đây vì nhà trường phân.
Sai lầm thứ nhất: cãi lại.
Cậu chưa kịp nhìn rõ gì thì đã bị ép ngược ra cửa, lưng đập vào tường. Tả Kỳ Hàm không mạnh bạo, nhưng cách hắn ghé sát và gằn từng chữ khiến Bác Văn rợn sống lưng.
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng trường này do hiệu trưởng điều hành à?
Một tràng cười ngắn vang lên từ phía Vương Lỗ Kiệt, khi hắn tiện tay cầm một gói snack ném vào đầu Tuấn Minh. Cậu bé giật mình nhưng không dám phản ứng, chỉ lặng lẽ nhặt vỏ snack và lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Không khí căn phòng giống như nhà tù thu nhỏ – không song sắt, nhưng đầy sự ràng buộc vô hình.
Tối hôm đó, Dương Bác Văn nằm quay mặt vào tường, tai vẫn nghe tiếng mùi mẫn từ giường đối diện. Rõ ràng có ai đó đang… làm gì đó với ai. Âm thanh không che giấu, thậm chí như cố ý để người khác nghe.
Tả Kỳ Hàm
Ngoan lắm, em làm tốt rồi đấy.
Giọng Tả Kỳ Hàm, trầm thấp và ướt át.
Bác Văn siết chặt mền, cắn răng. Cậu không biết người bên kia là ai, nhưng âm thanh cơ thể va chạm, tiếng rên rỉ nghẹn ngào không thể giả. Thứ khiến cậu rùng mình không phải vì tình dục – mà vì quyền lực trần trụi.
Cậu biết: đây không phải quan hệ yêu đương. Đây là sự thống trị.
Sáng hôm sau, Trần Dịch Hằng đến tìm Bác Văn. Cậu bạn thân duy nhất trong trường – ốm yếu, da xanh, nhưng ánh mắt chân thật. Hằng từng ở khu nhà F – nơi “ổn định” hơn. Cậu nghe tin Bác Văn bị chuyển tới E-405 nên vội tìm đến.
Trần Dịch Hằng
Chuyển đi ngay đi.
Dịch Hằng nói như ra lệnh, mặt tái nhợt.
Trần Dịch Hằng
Phòng đó là lò sát sinh. Tao từng bị nhốt ở đó ba tuần… Họ không phải người.
Dương Bác Văn không hỏi. Chỉ là ánh mắt Trần Dịch Hằng như vừa nhắc đến cơn ác mộng chưa tan.
Dương Bác Văn
Mày từng… bị bọn nó…?
Trần Dịch Hằng im lặng, mắt ngấn nước. Rồi cậu nói nhỏ:
Trần Dịch Hằng
Bọn nó không chạm vào tao. Nhưng… tao đã nghe. Tao đã nhìn. Và tao đã không làm gì cả. Vì tao yếu. Tao hèn.
Tối đó, khi Bác Văn trở về phòng, Tả Kỳ Hàm đang ngồi trên ghế, hút thuốc.
Tả Kỳ Hàm
Tao nghe mày chơi đàn giỏi lắm. Có muốn đàn cho tao nghe không?
Dương Bác Văn không phản ứng. Cậu chậm rãi mở túi, lấy ra cây guitar cũ, bắt đầu gảy. Âm thanh vang lên giữa căn phòng ngột ngạt – nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng chứa nỗi u uẩn.
Khi tiếng đàn ngưng, Tả Kỳ Hàm đứng dậy. Hắn không nói lời khen.
Tả Kỳ Hàm
Đẹp. Như đàn ông khóc trong khi bị trói.
Rồi hắn bước tới gần Bác Văn, nâng cằm cậu bằng hai ngón tay.
Tả Kỳ Hàm
Mày hợp với vai nạn nhân đấy, Dương Bác Văn.
Không phải là một lời đe dọa.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Bác Văn mở điện thoại, đọc tin nhắn từ Trần Dịch Hằng.
“Rút đi. Trước khi quá muộn.”
“Tụi nó không chỉ chơi đùa.”
“Chúng nó nuốt linh hồn người khác.”
Tin nhắn cuối cùng chỉ có ba từ, không dấu:
Bác Văn tắt điện thoại. Ngoài hành lang, tiếng bước chân vang lên chậm rãi. Tiếng ổ khóa cửa xoay nhẹ. Và tiếng ai đó cười khẽ…
Chào mừng đến ký túc xá E-405.
Nơi ác mộng không phải đến từ ban đêm – mà từ chính con người.
Comments
SH_MX
eo ôi...anh ơi nên nhớ 1câu " kẻ yếu thích ứng môi trường kẻ mạnh thay đổi môi trường " ai dám ở thì ng đó mạnh anh lo chi =)))
2025-06-01
1
cừu con của tui🐑
ai lấy con tui đi đâu rồi trả lại đứa con ngoan ngoãn cho tui đi
2025-07-24
1
F4
sốp đừng cho vào ngoặc nx đc ko, đc nó cứ sao sao ý. Mk góp ý thui
2025-05-26
0