[TF Gia Tộc F4] Quy Tắc Ký Túc Xá – Máu, Và Im Lặng
Chương 3: Bắt đầu bằng một cú liếm
Vương Lỗ Kiệt
Mày đã đánh dấu nó chưa?
Câu hỏi đó vang lên trong bóng tối của hành lang tầng bốn, lúc 2 giờ sáng. Không phải là một câu đùa. Không phải là hỏi vui. Mà là một nghi thức
Vương Lỗ Kiệt là người hỏi. Hắn chống tay lên bức tường đã ố màu, đứng cùng Tả Kỳ Hàm – người vẫn đang cầm lon bia, mắt liếc qua cánh cửa phòng E-405 đang hé.
Tả Kỳ Hàm
Chưa. Tao muốn nó tự dâng lên.
Tả Kỳ Hàm
Tao không thích thịt đông đá. Tao muốn thịt biết khóc, biết run, biết cầu xin.
Vương Lỗ Kiệt cười, nhưng không vui. Hắn rút từ túi ra một đoạn dây thừng nhỏ, quăng lên bàn:
Vương Lỗ Kiệt
Tao sẽ bắt đầu trước. Tao không kiên nhẫn được như mày.
Dương Bác Văn tỉnh dậy khi cảm thấy bàn tay ai đó luồn vào trong quần ngủ.
Căn phòng tối om. Chỉ có tiếng thở, tiếng vải sột soạt và… tiếng rên rỉ từ Trần Tuấn Minh giường dưới, người đang nhìn trân trân lên cậu với ánh mắt cam chịu.
Vương Lỗ Kiệt
Đừng cựa. Đừng hét.
Giọng thì thầm vào tai, lạnh hơn cả sắt đá.
Vương Lỗ Kiệt
Chỉ là khai thông tí thôi.
Vương Lỗ Kiệt không cần dùng dao.
Hắn chỉ cần một tay siết cổ cậu, một tay lột quần. Mọi chuyển động nhanh như thể đã được luyện qua hàng chục lần.
Bác Văn vùng vẫy, chân đá loạn, nhưng bị ghì lại ngay tức khắc.
Vương Lỗ Kiệt
Yên đi. Càng cựa càng rách.
Chưa kịp nghĩ thêm, cổ tay cậu bị trói bằng đoạn dây dù – buộc chặt vào thanh giường.
Tả Kỳ Hàm bước vào, tay vẫn cầm lon bia, điềm nhiên.
Tả Kỳ Hàm
Tao bảo để nó tự dâng lên.
Giọng không cao, nhưng đủ làm Vương Lỗ Kiệt khựng lại.
Vương Lỗ Kiệt
Chậm quá. Tao đói rồi.
Kỳ Hàm quăng lon bia trúng đầu Lỗ Kiệt. Một phát. Dứt khoát.
Tả Kỳ Hàm
Muốn ăn thịt sống thì xuống nhà bếp. Đây là của tao.
Không khí căng như dây đàn.
Lỗ Kiệt lườm hắn vài giây. Rồi thở mạnh, đẩy cậu xuống, liếm dọc má Bác Văn một cách chậm rãi, thật sâu, thật trơn, như đánh dấu.
Vương Lỗ Kiệt
Tao để lại mùi. Cho mày nhớ.
Rồi hắn bỏ ra ngoài. Không ngoái đầu.
Kỳ Hàm không cởi trói. Hắn ngồi xuống giường, lấy khăn giấy lau mồ hôi trán cho Bác Văn – động tác nhẹ nhàng như người chăm người bệnh.
Tả Kỳ Hàm
Tao có bảo rồi. Mày hợp với vai nạn nhân.
Bác Văn cắn răng, máu ở môi tràn ra.
Dương Bác Văn
Tôi không phải đồ chơi của mấy người.
Tả Kỳ Hàm
Không. Mày là trò chơi. Và trò chơi thì phải có người thắng.
Hắn cúi sát xuống, không hôn – chỉ liếm một đường dọc cổ Bác Văn, tới tận xương quai xanh – như muốn in dấu chủ quyền.
Tả Kỳ Hàm
Giờ thì ngủ đi. Sáng mai còn học.
Rồi hắn đứng dậy, tắt đèn.
Sáng hôm sau, Trần Dịch Hằng lại đến, mang theo thuốc và túi đá lạnh.
Trần Dịch Hằng
Tao biết… bọn nó bắt đầu rồi.
Dương Bác Văn không nói gì. Cổ tay vẫn hằn vết dây dù, môi sưng vì cắn quá mạnh.
Trần Dịch Hằng
Nếu mày không rút… Tao sẽ lôi mày ra. Tao không để mày giống tao.
Giọng Dịch Hằng run bần bật.
Nhưng Bác Văn nhìn cậu rất lâu.
Dương Bác Văn
Tao không giống mày.
Trần Dịch Hằng
Ý mày là sao?
Bác Văn nhếch môi, lần đầu tiên nở nụ cười – một nụ cười không còn trong sáng.
Dương Bác Văn
Tao muốn xem… một kẻ bị đẩy đến giới hạn sẽ vỡ ra như thế nào.
E-405 không phải nơi sống.
Nó là một lồng nuôi thử nghiệm, nơi mà con mồi không chết – mà sẽ thay đổi.
Comments
+1 máy chủ
heheeee
2025-06-03
0
SH_MX
biết lắm mà =)) một rừng hai thú dữ thì thế éo nào cả tương tàn ^^
2025-06-01
2