[ENGLOT] “Chiếm Em Bằng Danh Nghĩa Dì Nuôi”
Chương 4: Dì Đừng Mơ Gọi Tên Con Như Vậy Nữa…
Charlotte đi học về trễ, hôm đó có thuyết trình nhóm nên nàng nán lại trường lâu hơn. Lúc mở cửa nhà, không khí trong biệt thự khác thường tĩnh lặng đến khó chịu.
Charlotte Austin
“Dì ơi?”
Nàng cất tiếng gọi, không ai trả lời.
Charlotte lên lầu, đi ngang qua phòng làm việc thì thấy đèn vẫn sáng. Bên trong, Engfa đang ngồi gục đầu trên bàn, tay vẫn nắm chặt bút.
Charlotte Austin
“Dì? Dì ngủ ở đây hả?”
Không có phản ứng. Charlotte bước lại gần.
Chạm tay vào trán cô nóng rực.
Đêm đó, Charlotte ở bên Engfa.
Nàng dìu Engfa về giường, đắp chăn, lau mặt bằng khăn ấm, rồi ngồi cạnh suốt buổi tối. Nhìn người phụ nữ ấy bình thường luôn kiêu hãnh, sắc sảo, không bao giờ để lộ yếu đuối giờ đây nằm thiêm thiếp, mồ hôi ướt tóc, má đỏ bừng vì sốt cao… Charlotte bỗng thấy nghèn nghẹn.
Charlotte Austin
“Dì lúc nào cũng lo cho người khác, vậy mà không biết giữ sức…” nàng lẩm bẩm, gương mặt thoáng giận mà cũng đầy dịu dàng.
Engfa không trả lời. Cô ngủ. Nhưng trong cơn mê man, môi Engfa mấp máy…
Engfa Waraha
“…đừng đi mà… đừng rời khỏi dì…”
Engfa Waraha
Engfa lại lẩm bẩm:
“Charlotte… con đừng cười với người khác như vậy nữa…”
Trái tim Charlotte khựng lại. Nàng nín thở.
Một lát sau, lại thêm một câu nghèn nghẹn, đầy đau đớn:
Engfa Waraha
“Dì biết… con không yêu dì. Nhưng con đừng rời khỏi dì được không…”
Charlotte ngồi chết lặng.
Nàng hơi bất ngờ chưa bao giờ nghĩ Engfa là người luôn bình tĩnh, lạnh lùng, vững vàng lại có những đêm thổn thức như vậy. Lại yêu một cách… đơn phương nàng và đau lòng đến thế.
Engfa tỉnh dậy, vẫn còn hơi sốt. Cô giật mình khi thấy Charlotte ngủ gục bên mép giường, đầu tựa vào cánh tay cô, hơi thở đều đều.
Cô khẽ rút tay lại, muốn đứng lên nhưng vừa nhúc nhích, Charlotte mở mắt:
Charlotte Austin
“Dì tỉnh rồi à? Đừng động đậy, còn sốt đó.”
Engfa im lặng, nhìn cô gái ấy tóc hơi rối, mắt còn sưng, nhưng giọng đầy trách móc dịu dàng.
Charlotte Austin
“Tối qua dì nói mớ.”
“Dì gọi tên con.”
Charlotte Austin
Charlotte chống cằm nhìn cô, nửa nghiêm nửa trêu:
“Dì đừng mơ gọi tên con kiểu đó nữa. Kỳ lắm.”
Engfa khẽ nghiêng mặt đi, không trả lời.
Cô cắn nhẹ môi dưới hành động hiếm thấy. Nhưng đôi mắt lại ánh lên thứ gì đó mơ hồ… như xấu hổ, như yếu đuối, như… bị phát hiện.
Lần đầu tiên, Charlotte thấy Engfa không phải là “dì nuôi toàn năng” như mình vẫn nghĩ.
Lần đầu tiên, Engfa không giấu được trái tim đang rạn vỡ.
Còn Charlotte, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó…
Lòng nàng hơi lạ. Rối. Và… hơi mềm đi.
Comments