[ENGLOT] “Chiếm Em Bằng Danh Nghĩa Dì Nuôi”
Chương 1: Con Bé Đó Cuối Cùng Cũng Lớn Rồi
Tác giả
Mọi nhớ đọc nội dung truyện trước khi đọc chương 1 nha 💖🫶🏻
Bangkok, biệt thự Waraha 5:45 sáng.
Trời còn chưa rạng hẳn, nhưng Engfa Waraha đã dậy từ rất sớm. Cô đứng trước ô cửa kính lớn trong phòng làm việc, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra khoảng sân vườn mờ sương.
Hôm nay… Charlotte Austin sẽ đến.
Con gái của Natpat.
Con bé… mười tám tuổi.
Mười tám cái tuổi vừa đủ để Engfa không phải ràng buộc bằng luật pháp. Nhưng với Engfa, nó nguy hiểm hơn thế. Vì mười tám cũng là tuổi bắt đầu biết yêu.
Engfa cầm ly cà phê lên, nhấp môi một ngụm thật sâu. Hương đắng gắt tràn lên cổ họng, nhưng không đắng bằng thứ cảm giác đang lan trong ngực cảm giác chờ đợi pha trộn giữa tội lỗi và khát khao.
7:30 sáng Sân biệt thự Waraha.
Chiếc xe màu đen bóng loáng từ từ dừng lại trước cổng. Tài xế bước xuống trước, mở cửa cho người ngồi ghế sau.
Cô gái nhỏ bước ra, mái tóc dài mềm mại buộc đuôi ngựa, mặc váy sơ mi trắng đơn giản, gương mặt trong trẻo như ánh nắng tháng sáu. Đôi mắt nâu ngơ ngác đảo quanh biệt thự rộng lớn.
Charlotte Austin
“Dì ơi…” giọng gọi ấy vang lên, non nớt và thân quen.
Engfa bước ra từ sảnh chính. Ánh mắt cô dừng lại trên từng đường nét của Charlotte đứa trẻ năm xưa còn hay bám váy mẹ, giờ đã cao ngang vai cô, trưởng thành và xinh đẹp theo cách mà cô không thể nào chối bỏ được nữa.
Engfa Waraha
“Con tới rồi à?” cô nói, giọng trầm và nhàn nhạt như thường lệ.
Charlotte Austin
“Dạ!” Charlotte cười, đôi má ửng nhẹ. “Mẹ con bảo con cứ phiền dì vài năm. Mẹ con ở quê không quen thành phố lớn, nên gửi gắm con cho dì.”
Engfa Waraha
Engfa cúi nhẹ đầu:
“Phiền thì không. Nhưng mà… dì không còn là ‘dì’ như xưa nữa.”
Charlotte Austin
“Sao ạ?” Charlotte ngây thơ hỏi lại.
Engfa Waraha
“Không có gì. Con vào nhà đi. Phòng con đã chuẩn bị xong rồi.”
8:00 tối. Phòng khách tầng ba.
Charlotte đang ngồi khoanh chân trên sofa, tay ôm gối ôm, miệng nhai snack trong lúc xem phim hoạt hình trên màn hình lớn. Engfa đứng từ xa, trong bóng tối, lặng lẽ quan sát nàng qua khe cửa chưa khép.
Con bé ấy… vẫn vô tư như một đứa trẻ.
Vẫn gọi cô là “dì”, vẫn bám theo cô mỗi khi có dịp, vẫn cười nói mà không phòng bị.
Charlotte chẳng hề biết gì về ánh mắt cô nhìn mình.
Chẳng hề biết rằng, từng cái cười, từng lần chạm tay, từng câu “dì ơi” ấy… đều khiến Engfa đau đớn đến mức muốn phát điên.
Engfa quay người bước đi, cố ghì chặt lấy vết nứt trong lòng.
Engfa Waraha
“Con bé lớn thật rồi…” cô khẽ nói một mình.
Engfa Waraha
“Mười tám tuổi. Cái tuổi đủ để rời xa vòng tay người mẹ, nhưng lại khiến tôi chỉ muốn nhốt con lại… mãi mãi.”
Đèn vàng hắt lên sống mũi cao, đôi mắt nửa khép của người đàn bà ngồi một mình trước ly rượu.
Trên tay cô là khung hình nhỏ, chụp ba người Engfa, Natpat và Charlotte lúc nhỏ, khi con bé chỉ vừa tròn tám tuổi, ôm lấy cổ cô cười hồn nhiên.
Ánh mắt Engfa dừng lại nơi Charlotte. Ngón tay cô khẽ vuốt lên khuôn mặt ấy.
Engfa Waraha
“Con à…” Engfa thì thầm.
“Con có biết mình là giới hạn cuối cùng của dì không?”
Engfa Waraha
“Nếu con không phải con gái của Natpat…”
“Nếu dì không hứa sẽ bảo vệ con…”
“Nếu con không gọi dì bằng cái tiếng ‘dì ơi’ ngây thơ đó…”
“Thì có lẽ… dì đã không cần phải kìm mình như thế này.”
Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống bức ảnh.
Nhưng ngay sau đó, là nụ cười nhẹ, lạnh và đầy tính chiếm hữu:
Engfa Waraha
“Nhưng cũng không sao. Con ở trong nhà dì rồi.”
“Dù con không yêu, thì con vẫn phải ở đây. Vẫn phải để dì nuông chiều, vẫn phải nằm trong lòng bàn tay dì…”
“Và từng chút một… dì sẽ khiến con không thoát ra được.”
Một mối quan hệ khởi đầu bằng danh nghĩa “dì nuôi”, nhưng ẩn sâu là dục vọng bị kìm nén, tình cảm lệch lạc, và khát vọng chiếm hữu tàn nhẫn.
Comments
Vie
sao nghe sợ ma ngang vậy "dì"
2025-05-31
1
Miệng ngọt nhưng ế😡😡
Hả?!
2025-05-22
1