Đi theo bác mình chào hỏi, giao tiếp hết người này đến người khác, Tư Hạ gượng gạo nghe theo chân cô muốn nhấc không lên nữa thì mới tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội mở lên xem thì có chút giật mình là Tư Hằng gọi đến. Hít một hơi thật sâu ấn nghe máy.
“Alo.”
“Tư Hạ, chị lại đi xem mắt? Hay lại cùng ba mẹ tôi đi dự tiệc để tìm mối ngon? Chị không biết sợ nhỉ.” Giọng nói lạnh lùng, có sự uy hiếp của Tư Hằng truyền đến.
Tư Hạ sắc mặt bình thản, cô cũng không sợ hãi: “Tôi muốn vậy lắm sao? Tư Hằng không cần đe doạ tôi, có giỏi thì giết tôi đi.”
“Ra ngoài đợi tôi, tôi đến đón. Năm phút nữa nếu chị không ra ngoài tôi sẽ vào trong bắt người đấy.” Tư Hằng kiên nhẫn nói với cô.
“Không muốn.” Nói xong Tư Hạ cúp máy, cô không phải không biết tính khí của anh ta, chỉ là ở bữa tiệc lớn thế này cô không tin anh ta dám làm loạn đến đây bắt ép cô đi.
Cất điện thoại, cô đứng dậy đi dạo bên ngoài biệt thự.
Biệt thự bên cạnh còn có một khu khác, cô lấp loé nhìn thấy phía bên kia hàng rào cây có một căn biệt thự nhỏ cùng một kiến trúc. Hàng rào cây khá cao như muốn bao phủ che đi sự hiện diện của phía bên kia.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Tư Hạ nhìn thấy là Tư Hằng thì liền quay đầu nhìn về phía cổng, bóng dáng cao ráo, gương mặt cũng chẳng thua kém người khác.
Chân cô khẽ lùi lại muốn bỏ chạy trước khi cậu ta nhìn thấy cô, Tư Hạ quay đầu ngắt điện thoại tay cô nâng váy chạy dọc theo hàng rào cây để né tránh ánh mắt của Tư Hằng.
Đôi giày cao gót làm chân cô đau buốt, cô cắn chặt môi chịu đựng, cô không muốn bị tóm lấy càng không muốn yếu thế hơn anh ta.
Chân cô khập khiễng vì đôi giày cao gót, lo sợ quay đầu nhìn lại phía sau không biết có bị phát hiện không.
Đột nhiên cánh tay đang nâng váy của cô bị chụp lấy, kéo một lực mạnh làm cô hoảng sợ la lên.
“Aaa!!”
Tư Hạ nhắm chặt mắt, tay người kia đặt ở phía sau đầu cô. Hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt xinh đẹp của cô, lúc này mi mắt mới chậm rãi mở ra nhìn người trước mặt.
Đột nhiên có chút nhẹ nhõm vì không phải Tư Hằng, người trước mặt anh ta đeo chiếc mặt nạ đen che đi nửa gương mặt chỉ để lộ mỗi mũi và môi.
Đôi mắt của cô chớp chớp mấy cái, cứ như con thỏ nhỏ ở trước mặt anh ta.
“Khách đến dự tiệc thì đừng lảng vảng quanh đây.” Giọng anh ta lạnh lùng, trầm thấp nghe rất nguy hiểm.
Cô giật mình, bối rối lên tiếng giải thích: “Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ là muốn tránh mặt một người không biết phải thế nào mới chạy vào đây.”
Người đàn ông nhìn cô, đi chuyển mắt xuống đôi chân phía sau gót đã nhuộm chút đỏ của máu, anh ta không do dự bế cô lên. Đi đến chỗ bàn tràn đặt cô ngồi xuống ghế, Tư Hạ không hoảng hốt chẳng hiểu sao với người này bản thân lại không chút đề phòng ngược lại còn thấy dáng người này lại rất giống.
Anh ta đi vào bên trong nhà, cầm ra hộp cứu thương mang đến, cúi thấp người tháo giày cho cô.
Tư Hạ rụt chân lại, bối rối lên tiếng: “Chân tôi không sao đâu, tôi tự làm là được rồi.”
Đưa mắt nhìn cô, xong rồi gật đầu đẩy hộp cứu thương về phía cô để cô tự xử lý vết thương.
Điện thoại cô liên tục đỗ chuông, cô chẳng chút để tâm người gọi đến ngược lại người đối diện rất để ý nhìn thấy cái tên trên điện thoại khoé môi bỗng nhếch lên lạnh lẽo.
“Cô muốn quay lại bữa tiệc hay là về nhà? Tôi sắp xếp ngươi đưa cô đi.”
Cô dán lại vết thương, ngồi lại ngay ngắn đối diện với anh ta: “Về nhà, dù sao bữa tiệc này cũng không quan trọng với tôi.”
“Không quan trọng vậy đến đây làm gì?”
Tư Hạ không ngần ngại thẳng thừng đáp lại: “Biết sao được tôi ăn nhờ, ở đậu nhà người khác cũng phải trả cho người ta chút lợi ích, người ta muốn tôi đến đây tìm một bắp đùi bám vào tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ là tôi nhìn ai cũng không thuận mắt.” Là vì cô vẫn đợi, đợi lần tiếp theo gặp lại của giữa anh và cô, anh sẽ cho cô một câu trả lời, sẽ cho cô phương thức liên lạc.
Bốn năm rồi chưa từng gặp lại, có thể là giữa cô và người đó không có duyên nhưng ngoài người đó ra Tư Hạ cô vẫn không thể rung động trước người khác.
Nghe cô nói, người đàn ông đối diện không để lộ chút biểu cảm nào chỉ thấy anh ta gật đầu.
Mấy phút sau cô thấy có người đi đến, anh ta mới lên tiếng: “Đừng nói với người khác rằng cô đến đây, lần tới chọn giày vừa chân đi, không thích xem mắt thì đừng đi xem rồi chạy trốn lung tung thế này.”
Anh ta nhìn sang người đàn ông đầu húi cua, mặt mũi trông thư sinh ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cậu đưa tiểu thư này về nhà, tiếp theo làm gì cậu cũng tự biết rồi phải không.”
“Vâng!”
Tư Hạ không muốn tạm biệt mà không biết tên, cô bước mấy bước thì dừng lại quay đầu nhìn anh ta lên tiếng: “Anh tên là gì thế?”
“Tần Yên!”
“Tôi tên Tư Hạ, họ Tư tên Hạ.” Cô gật đầu, vui vẻ nói.
Người đàn ông bên cạnh khi nghe anh ta nói tên liền giật mình, nghe cô giới thiệu tên mình thì liền lắc đầu.
Đưa cô ra xe, người đàn ông được lệnh đưa cô về mới nghĩ thầm.
Lão đại của bọn họ vậy mà lại tùy tiện tìm một cái tên lừa con gái nhà người ta, rõ ràng Tần Yên không phải tên của anh.
Cô gái này cũng thật dễ tin người.
Updated 26 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Nhìn ai cũng không vừa mất bởi chị đang đợi hình bóng người trong lòng xuất hiện... nhưng càng chờ lại càng chẳng thấy tăm hơi. Mà anh này là anh nào đây, khi có cái tên thôi cũng phải nói dối chị... đây có phải Lương Tiêu ko nhỉ. Thấy anh bí hiểm quá lại tò mò😂😂
2025-05-26
13
Laura
Ui sao mà anh bí hiểm vậy ta
2025-07-19
0
Ngoctran Huynhngoctran
tui đang hỏng nha tg
2025-05-29
1