Chương 5

Sáng hôm sau lúc cô thức giấc Dư Kiều đã nói tìm được nhà rồi, giá cả thấp không gian cũng rất tốt lại ở gần trung tâm.

Đường đến trường hay sau này đi làm cũng sẽ thuận tiện hơn, chủ nhà có gửi ảnh Dư Kiều đưa cho cô xem cô cảm thấy không tệ hơn nữa căn nhà đầy đủ tiện nghi.

Không cần đến xem nhà, Tư Hạ trực tiếp mang tiền ra cọc nói với chủ nhà rằng sẽ dọn đến trong hôm này, không ngờ chủ nhà cũng vui vẻ đồng ý bảo cô nếu đến ở có cần gì thì báo cho họ, họ sẽ hỗ trợ cô.

Chẳng hiểu sao linh cảm cô cho cô thấy rất an toàn, không phải kẻ lừa đảo cho nên cô và Dư Kiều thu xếp chuẩn bị vận chuyển đồ đến đó luôn.

Bọn họ đến gặp được chủ nhà, là một người phụ nữ trung niên có gương mặt rất phúc hậu, bà vui vẻ đưa cho cô điều khoản và quy định thuê nhà nếu cô đồng ý thì sẽ ký hợp đồng cho thuê.

Tư Hạ đọc một lượt cũng như những chỗ cho thuê khác không có gì đặc biệt, cô đồng ý đặt bút ký vào sau đó gửi tiền. Bởi vì Dư Kiều còn phải đi làm buổi chiều, chỉ có thể phụ cô được buổi sáng, còn lại một mình cô sẽ tự mình thu xếp.

“Tiểu Kiều, thật lòng cảm ơn cậu.” Cô đưa Dư Kiều đến cổng chung cư, vui vẻ vẫy tay nói lớn.

Cô nàng nhìn cô bật cười: “Đợi có thời gian thì khao tớ một bữa là được.”

Cảm giác buồn bã ập đến cứ như cơn sóng biển, khiến tâm trạng đột nhiên bị trùng xuống, Tư Hạ ngước mắt nhìn về phía tay phải một cách ngẫu nhiên.

Cả cơ thể cô bỗng sững lại khi nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen vừa ngồi vào trong xe, gương mặt đó không thể nào cô lầm được chính là Lương Tiêu.

Tay chân cô run rẩy, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ không ngờ đến, lời muốn nói đọng lại nơi cổ họng khiến cô không thể gọi lớn tên người đàn ông đó. Chân cũng khó khăn mà nhấc lên chạy về phía của anh.

Bốn năm, đã bốn năm rồi cô mới có thể nhìn thấy được Lương Tiêu thêm lần nữa.

Chiếc xe vụt ngang qua, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt xẹt ngang của người ngồi bên trong. Bước chân Tư Hạ khựng lại, cô đột nhiên không biết bản thân đang làm gì, có phải vì không gặp lại nên sinh ra ảo giác rồi không.

Nếu là Lương Tiêu rõ ràng anh đã nhìn thấy cô rồi vì sao không dừng xe lại, rõ ràng anh đã nhìn cô trước đó còn nói lần sau gặp lại sẽ cho cô số liên lạc không phải là quên rồi đó chứ.

Không phải, Lương Tiêu không phải là người như thế, anh không phải là kiểu người sẽ thất hứa. Có lẽ cô hoa mắt rồi, nhìn đâu cũng bắt đầu nghĩ đến Lương Tiêu, lúc ở bữa tiệc cũng chỉ nhìn thấy cái bóng phớt ngang cũng cho rằng là Lương Tiêu.

Tư Hạ xoay người rời đi, Dư Kiều đi rồi bây giờ cô phải dọn dẹp căn hộ một chút, sau đó lại sắp xếp những thứ cần thiết để đi xin việc. Nếu không bà đây sẽ phải cạp đất mà ăn mất, chưa kể lúc đó không ở nổi căn hộ này.

Con đường phía Nam Macao loáng thoáng vài người, chẳng đông đúc nhộn nhịp khi về đêm, hàng cây cổ thụ ven đường rung chuyển những chiếc lá khô cũng theo cơn gió mà bay đi.

Người đàn ông trầm mặc, gương mặt không chút cảm xúc cứ ung dung ngồi trong xe vắt chéo chân lướt màng hình máy tính bảng xem số liệu mà nhân viên gửi đến.

“Lão đại, anh đợi cả buổi chỉ để thế này thôi sao?” Tên thuộc hạ thân cận vừa lái xe vừa lên tiếng ngây ngô hỏi, bảo anh ta thức từ sớm đưa đến đây chỉ để xem người khác dọn nhà sao?

Hắn không ngẩn đầu, mắt vẫn dán chặt vào màng hình, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói rồi chỉ là cảm thấy có chút thú vị muốn xem thử chú mèo nhỏ bị bỏ rơi sẽ biến thành loại gì đây.”

“Lái xe đến công ty đi, buổi chiều còn phải quay về Viễn Châu dùng cơm.” Anh ta đóng màng hình, hai tay day day thái dương, ngửa đầu tựa vào ghế mi mắt khẽ nhắm lại.

Chiếc xe cứ thế dừng lại trước cửa công ty, bình thường không đến Long Tự thì vẫn phải đến công ty một năm 365 ngày chẳng rảnh rỗi nổi một ngày, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện càng khiến công việc chồng chất như núi.

Còn không đến giải quyết sẽ có người chạy đến nhà hắn mà mắng nữa mất.

Bước vào bên trong nhân viên cúi đầu chào hắn, hắn cũng bình thản gật đầu đi thẳng đến thang máy ấn đúng tầng cao nhất, cánh cửa thang máy đóng lại mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng làm việc phía bên tay trái, Dạ Nam Phong còn đang phê duyệt một số hợp đồng, đều là hợp đồng cần phải đọc qua mới dám đóng dấu ký tên thật khiến người khác phát bực.

Cánh cửa phòng vừa mở, chiếc cốc đã cứ thế từ Dạ Nam Phong bay thẳng đến cửa, hắn nhích người né tránh ung dung ngước nhìn người trước mắt đang tức giận.

“Mẹ kiếp, Lương Tiêu cậu còn biết đến công tỷ sao, tôi còn tưởng cậu để tôi làm hết cái đống giấy tờ này đấy.”

Khoé môi Lương Tiêu nhếch lên, chậm rãi đóng cửa đi đến sofa đối điện bàn làm việc của anh ta ngồi xuống: “Chỉ mới như vậy đã tức giận, sắp tới công ty tuyển nhân viên tôi cho cậu chọn một người làm thư ký.”

“Sắp tới cái rắm, là ngày mai.” Dạ Nam Phong mệt mỏi đáp lời.

Lương Tiêu cũng gật gù, dù sao ở công ty chỉ có Lương Tiêu và Dạ Nam Phong cho nên cũng chỉ có thể nhường nhịn anh ta một chút. Cái người này tức giận thì người ôm sấp giấy tờ đó lại là anh mất.

Nhìn thôi đã muốn bỏ chạy, thà đến Long Tự tập luyện ngày đêm còn thú vị hơn.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chị bị bỏ rơi thì sẽ có dáng vẻ của người bị bỏ rơi thôi, nhưng nếu phát hiện ra đấy là sự cố tình của anh thì lại khác đấy. Chơi dao có ngày đứt tay á anh😂

2025-06-22

12

Ngoctran Huynhngoctran

Ngoctran Huynhngoctran

Chờ tg lâu nha

2025-06-22

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Thoáng Qua
2 Chương 2 Bên Kia Hàng Rào
3 Chương 3 Điều Tra
4 Chương 4 Người Đầu Đường Xó Chợ
5 Chương 5
6 Chương 6 Gặp Lại Sau Bốn Năm
7 Chương 7 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
8 Chương 8 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
9 Chương 9 Tư Hằng Gây Sự
10 Chương 10 Cầu Xin Tôi Đi
11 Chương 11 Thoả Thuận
12 Chương 12 Ở Nhờ Nhà
13 Chương 13 Không Quen
14 Chương 14
15 Chương 15 Sáng Sớm
16 Chương 16 Không Ghét Mưa Nhưng Tôi Cũng Không Thích Mưa.
17 Chương 17 Xem Như Tôi Chịu Thiệt Một Chút
18 Chương 18 Cảm Giác Bất An
19 Chương 19 Vị Khách Vô Tình Ghé Qua
20 Chương 20 Sự Thật
21 Chương 21 Là Do Em Ngu Ngốc
22 Chương 22 Không Thể Quay Đầu
23 Chương 23 Thói Quen
24 Chương 24 Lý Tông Hựu
25 Chương 25 Người Tôi Biết Không Phải Người Cô Biết
26 Chương 26 Đừng Thử Thách Sự Nhẫn Nại Của Tôi
27 Chương 27
28 Chương 28 Không Biết
29 Chương 29 Có Điên Thì Điên Một Mình Đi
30 Chương 30 Niềm Tin Của Tư Hạ
31 Chương 31 Tư Hạ Tôi Cõng Cậu Về Nhà
32 Chương 32 Lương Tiêu Tức Giận
33 Chương 33 Bất Cứ Thứ Gì Cũng Sẽ Thay Đổi
34 Chương 34 Quý Dự Sâm
35 Chương 35 Bạn Trai
36 Chương 36 Là Em Không Giữ Lời
37 Chương 37 Kế Hoạch
38 Chương 38 Đợi Em Tốt Nghiệp
39 Chương 39 Tuyệt Vọng
40 Chương 40
41 Chương 41 Em Ghét Nói Chuyện Với Anh Đến Vậy Sao?
42 Chương 42 Nếu Được Một Điều Ước
43 Chương 43 Kết Cục Của Kẻ Phản Bội
44 Chương 44
45 Chương 45 Tôi Đến Đòi Công Bằng Cho Cô Ấy
46 Chương 46 Ác Ma Đến Từ Địa Ngục
47 Chương 47 Tôi Không Ngại Xuống Địa Ngục Thêm Lần Nữa
48 Chương 48 Tất Cả Đều Phải Xuống Địa Ngục
49 Chương 49 Vậy Còn Mối Hận Này Phải Trả Lại Cho Ai?
50 Chương 50 Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Chị
51 Chương 51 Xin Lỗi
52 Chương 52
53 Chương 53 Tiếc Nuối
54 Chương 54
55 Chương 55 Một Người Tâm Thần
56 Chương 56 Cô Là Ai
57 Chương 57
58 Chương 58 Cô Ấy Sợ Trời Mưa
59 Chương 59 Không Nhìn Lấy Một Lần
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63 Tìm Thấy Cô Ấy Chưa
64 Chương 64
65 Chương 65 Anh Cảm Thấy Rất Vui Có Đúng Không?
66 Chương 66
67 Chương 67 Em Không Thích hay Em Sợ Em Không Chịu Nổi
68 Chương 68 Cậu Ta Không Bằng Anh
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1 Thoáng Qua
2
Chương 2 Bên Kia Hàng Rào
3
Chương 3 Điều Tra
4
Chương 4 Người Đầu Đường Xó Chợ
5
Chương 5
6
Chương 6 Gặp Lại Sau Bốn Năm
7
Chương 7 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
8
Chương 8 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
9
Chương 9 Tư Hằng Gây Sự
10
Chương 10 Cầu Xin Tôi Đi
11
Chương 11 Thoả Thuận
12
Chương 12 Ở Nhờ Nhà
13
Chương 13 Không Quen
14
Chương 14
15
Chương 15 Sáng Sớm
16
Chương 16 Không Ghét Mưa Nhưng Tôi Cũng Không Thích Mưa.
17
Chương 17 Xem Như Tôi Chịu Thiệt Một Chút
18
Chương 18 Cảm Giác Bất An
19
Chương 19 Vị Khách Vô Tình Ghé Qua
20
Chương 20 Sự Thật
21
Chương 21 Là Do Em Ngu Ngốc
22
Chương 22 Không Thể Quay Đầu
23
Chương 23 Thói Quen
24
Chương 24 Lý Tông Hựu
25
Chương 25 Người Tôi Biết Không Phải Người Cô Biết
26
Chương 26 Đừng Thử Thách Sự Nhẫn Nại Của Tôi
27
Chương 27
28
Chương 28 Không Biết
29
Chương 29 Có Điên Thì Điên Một Mình Đi
30
Chương 30 Niềm Tin Của Tư Hạ
31
Chương 31 Tư Hạ Tôi Cõng Cậu Về Nhà
32
Chương 32 Lương Tiêu Tức Giận
33
Chương 33 Bất Cứ Thứ Gì Cũng Sẽ Thay Đổi
34
Chương 34 Quý Dự Sâm
35
Chương 35 Bạn Trai
36
Chương 36 Là Em Không Giữ Lời
37
Chương 37 Kế Hoạch
38
Chương 38 Đợi Em Tốt Nghiệp
39
Chương 39 Tuyệt Vọng
40
Chương 40
41
Chương 41 Em Ghét Nói Chuyện Với Anh Đến Vậy Sao?
42
Chương 42 Nếu Được Một Điều Ước
43
Chương 43 Kết Cục Của Kẻ Phản Bội
44
Chương 44
45
Chương 45 Tôi Đến Đòi Công Bằng Cho Cô Ấy
46
Chương 46 Ác Ma Đến Từ Địa Ngục
47
Chương 47 Tôi Không Ngại Xuống Địa Ngục Thêm Lần Nữa
48
Chương 48 Tất Cả Đều Phải Xuống Địa Ngục
49
Chương 49 Vậy Còn Mối Hận Này Phải Trả Lại Cho Ai?
50
Chương 50 Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Chị
51
Chương 51 Xin Lỗi
52
Chương 52
53
Chương 53 Tiếc Nuối
54
Chương 54
55
Chương 55 Một Người Tâm Thần
56
Chương 56 Cô Là Ai
57
Chương 57
58
Chương 58 Cô Ấy Sợ Trời Mưa
59
Chương 59 Không Nhìn Lấy Một Lần
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63 Tìm Thấy Cô Ấy Chưa
64
Chương 64
65
Chương 65 Anh Cảm Thấy Rất Vui Có Đúng Không?
66
Chương 66
67
Chương 67 Em Không Thích hay Em Sợ Em Không Chịu Nổi
68
Chương 68 Cậu Ta Không Bằng Anh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play