Chương 4 Người Đầu Đường Xó Chợ

Tư Hạ rời khỏi nhà, rất nhanh tài khoản của cô đều bị đóng băng chỉ còn ít tiền trong người nhờ vẽ tranh bán được mà tích góp. Cô còn phải đi học tiếp chương trình học của mình ở trường, còn phải tìm chỗ thực tập.

Ngồi trước một cửa hàng tiện lợi, ăn ly mì vừa mua từ trong cửa hàng nhìn ngắm đường xá của nơi này. Đột nhiên biến thành người đầu đường xó chợ trông cô có chút buồn cười.

Bây giờ vẫn nên tìm một căn nhà để thuê tốt nhất là giá rẻ một chút, cô không thể nhờ Đường Ứng vì Đường Ứng kết hôn rồi, cho dù là bạn bè thì cô cũng không muốn người khác hiểu lầm.

Tư Hạ cầm điện thoại gọi cho một người quen.

Đầu dây bên kia giọng có chút ngáy ngủ: “Tiểu quỷ nhỏ cậu muốn hành người khác sao hả!”

“Dư Kiều! Tôi rời khỏi Tư Gia rồi...” Cô dừng lại một chút, uống một ngụm nước rồi nói tiếp.

“Cậu giúp tôi tìm thuê một căn nhà giá rẻ một chút không cần quá sang trọng đâu.”

Dư Kiều từ giọng gáy ngủ chuyển sang hoảng hốt: “Nói cái gì? Cậu bị điên sao? Tư Hằng đuổi cậu à.”

“Không phải.”

“Là tôi tự muốn mình rời khỏi đó.” Tư Hạ bình thản trả lời.

Sẽ chẳng ai tin cô rời khỏi Tư Gia, những người xung quanh đều nghĩ cô dựa vào người nhà đó, càng nghĩ Tư Hằng quá để ý cô cho nên mới ưu ái cho cô như vậy nếu không thì sao có thể xuống nước mà nói chuyện.

Tiếng thở dài truyền đến, Dư Kiều hoàn toàn tỉnh táo: “Đang ở đâu, tôi đến rước cậu.” Dư Kiều cũng chẳng phải kiểu người giàu có gì, đi làm và nhận chu cấp từ gia đình chỉ đủ sống mà thôi.

“Không biết nữa, cậu gửi tôi địa chỉ tôi bắt xe đến đó.” Tư Hạ đi một lúc cũng không biết đã đi đến đâu rồi, chỉ cảm thấy bản thân đói meo cho nên mới tìm đồ để ăn.

Cô ngắt máy nhận tin nhắn mà Dư Kiều gửi địa chỉ đến.

Con người cô rất sợ nhờ vã người khác, nhưng cô cũng không còn cách nào khác vậy nên cô chỉ có thể bảo Dư Kiều gửi địa chỉ tự mình tìm đến. Người ta đã giúp mình, không thể nào làm phiền người ta nhiều hơn nữa.

Từ một đứa trẻ ngậm thìa vàng, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Mất bố mẹ, đứa trẻ ấy biến thành người đầu đường xó chợ, cho dù như vậy cũng không muốn nương tựa dòng họ, chỉ cần không phải người một nhà thì sẽ không có chuyện được họ coi trọng, cái họ cần là lợi ích.

Tư Hạ bắt xe đến địa chỉ của Dư Kiều.

Vừa đến đã thấy Dư Kiều mặc chiếc áo khoác mỏng ngồi dưới băng ghế đá đợi mình.

“Xin lỗi cậu, làm phiền cậu giờ này còn phải đợi tớ.” Tư Hạ hạ thấp giọng nói đầy ngại ngùng.

Dư Kiều ngược lại rất vui vẻ, vỗ vai cô nhanh chóng cầm vali phụ cô sau đó vừa lên tiếng vừa bước đi: “Cậu đừng lịch sự như vậy, đều là bạn bè như vậy thì có là gì.”

“Bây giờ cậu cứ lên nhà tớ, thay quần áo ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tớ cùng cậu tìm nhà. Dù sao ngày mai tớ cũng không đi làm.”

Mở cửa nhà đặt vali vào một góc, Tư Hạ bước theo sau. Căn nhà không to vừa đủ một người sống không gian làm việc và sinh hoạt cũng không tệ chi phí cũng không cao, đặc biệt căn nhà ngăn nắp gọn gàng không chút bụi bẩn.

Cô và Dư Kiều nói thân cũng không quá thân, thậm chí cô thường xuyên vắng học, cho dù như vậy Dư Kiều vẫn luôn điểm danh giúp cho cô, chép bài hộ cô nếu không có Dư Kiều có lẽ cô đã trượt rất nhiều môn rồi.

“Tiểu Kiều, làm phiền rồi.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy quần áo đi thay.

Trong đời vẫn luôn có những khoảnh khắc bắt bản thân phải suy nghĩ chính chắn, chỉ trong ít phút đã ép bản thân phải trưởng thành hơn rất nhiều. Trước đây vô lo vô nghĩ bây giờ tất cả mọi chuyện đều phải nghĩ thật kỹ càng.

Nằm bên cạnh, Dư Kiều đưa tay gối đầu nói nhỏ hỏi cô: “Cậu không muốn tìm đối tượng thật à, tớ cảm thấy cậu vẫn nên mở lòng một chút đi.”

“Không muốn, tớ bây giờ có quá nhiều chuyện để nghĩ không muốn nói đến chuyện đó.” Tư Hạ nhắm mắt, những vẫn đều đặn đáp lời của bạn mình.

“...”

“Là vì có nhiều chuyện để nghĩ hay vì đợi người mà cậu nói?” Dư Kiều biết lý do Tư Hạ hết lần này đến lần khác từ chối những lời ngỏ ý của người khác.

Rốt cuộc đến khi nào mới chịu suy nghĩ cho chính mình? Để ý đến người khác, tốt bụng với tất cả mọi người, biết suy nghĩ cho người khác nhưng cô lại chẳng bao giờ thử nghĩ cho mình.

Đối với bản thân luôn có chút tùy tiện.

Tư Hạ không đáp, cô cũng không rõ bản thân mình muốn gì, đã lâu như vậy rồi niềm tin của cô dường như đã bắt đầu lung lay khi nghe Dư Kiều nói rồi.

Một ánh nhìn cô đã mất bốn năm đợi, một câu nói cô không bao giờ quên cũng vì thế mà chẳng để lọt ai vào trong mắt.

Kể từ khi cùng Đường Ứng đến giải thích chuyện hai người họ, cô đã không còn gặp lại Lương Tiêu thêm lần nào nữa, chẳng hiểu sao cô lại không cảm thấy lời anh nói là câu nói suông.

Nhưng tại sao chưa từng gặp lại dù chỉ một lần?

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chỉ vì một ánh mắt cơn say theo cả đời. Đã là yêu rồi thì sao có thể chứa nổi hạt bụi nào khác nữa. Dù người ko xuất hiện, dù ko biết phải đợi bao lâu nhưng ko thể quên cũng ko thể quen một ai khác... Anh vẫn luôn âm thầm dõi theo chị đấy, chỉ là chưa tới lúc anh xuất hiện thôi. Hy vọng người có lòng sớm về bên nhau

2025-06-15

15

Châu Bảo Hải Đường

Châu Bảo Hải Đường

19 tây là thi xong r nghĩ tháng rưỡi lận toai bão chap liền

2025-06-15

2

Châu Bảo Hải Đường

Châu Bảo Hải Đường

hời ơi mấy bà đợi tui thi xong tui ra chap đều nha

2025-06-15

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Thoáng Qua
2 Chương 2 Bên Kia Hàng Rào
3 Chương 3 Điều Tra
4 Chương 4 Người Đầu Đường Xó Chợ
5 Chương 5
6 Chương 6 Gặp Lại Sau Bốn Năm
7 Chương 7 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
8 Chương 8 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
9 Chương 9 Tư Hằng Gây Sự
10 Chương 10 Cầu Xin Tôi Đi
11 Chương 11 Thoả Thuận
12 Chương 12 Ở Nhờ Nhà
13 Chương 13 Không Quen
14 Chương 14
15 Chương 15 Sáng Sớm
16 Chương 16 Không Ghét Mưa Nhưng Tôi Cũng Không Thích Mưa.
17 Chương 17 Xem Như Tôi Chịu Thiệt Một Chút
18 Chương 18 Cảm Giác Bất An
19 Chương 19 Vị Khách Vô Tình Ghé Qua
20 Chương 20 Sự Thật
21 Chương 21 Là Do Em Ngu Ngốc
22 Chương 22 Không Thể Quay Đầu
23 Chương 23 Thói Quen
24 Chương 24 Lý Tông Hựu
25 Chương 25 Người Tôi Biết Không Phải Người Cô Biết
26 Chương 26 Đừng Thử Thách Sự Nhẫn Nại Của Tôi
27 Chương 27
28 Chương 28 Không Biết
29 Chương 29 Có Điên Thì Điên Một Mình Đi
30 Chương 30 Niềm Tin Của Tư Hạ
31 Chương 31 Tư Hạ Tôi Cõng Cậu Về Nhà
32 Chương 32 Lương Tiêu Tức Giận
33 Chương 33 Bất Cứ Thứ Gì Cũng Sẽ Thay Đổi
34 Chương 34 Quý Dự Sâm
35 Chương 35 Bạn Trai
36 Chương 36 Là Em Không Giữ Lời
37 Chương 37 Kế Hoạch
38 Chương 38 Đợi Em Tốt Nghiệp
39 Chương 39 Tuyệt Vọng
40 Chương 40
41 Chương 41 Em Ghét Nói Chuyện Với Anh Đến Vậy Sao?
42 Chương 42 Nếu Được Một Điều Ước
43 Chương 43 Kết Cục Của Kẻ Phản Bội
44 Chương 44
45 Chương 45 Tôi Đến Đòi Công Bằng Cho Cô Ấy
46 Chương 46 Ác Ma Đến Từ Địa Ngục
47 Chương 47 Tôi Không Ngại Xuống Địa Ngục Thêm Lần Nữa
48 Chương 48 Tất Cả Đều Phải Xuống Địa Ngục
49 Chương 49 Vậy Còn Mối Hận Này Phải Trả Lại Cho Ai?
50 Chương 50 Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Chị
51 Chương 51 Xin Lỗi
52 Chương 52
53 Chương 53 Tiếc Nuối
54 Chương 54
55 Chương 55 Một Người Tâm Thần
56 Chương 56 Cô Là Ai
57 Chương 57
58 Chương 58 Cô Ấy Sợ Trời Mưa
59 Chương 59 Không Nhìn Lấy Một Lần
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63 Tìm Thấy Cô Ấy Chưa
64 Chương 64
65 Chương 65 Anh Cảm Thấy Rất Vui Có Đúng Không?
66 Chương 66
67 Chương 67 Em Không Thích hay Em Sợ Em Không Chịu Nổi
68 Chương 68 Cậu Ta Không Bằng Anh
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1 Thoáng Qua
2
Chương 2 Bên Kia Hàng Rào
3
Chương 3 Điều Tra
4
Chương 4 Người Đầu Đường Xó Chợ
5
Chương 5
6
Chương 6 Gặp Lại Sau Bốn Năm
7
Chương 7 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
8
Chương 8 Ánh Sáng Bị Vùi Dập
9
Chương 9 Tư Hằng Gây Sự
10
Chương 10 Cầu Xin Tôi Đi
11
Chương 11 Thoả Thuận
12
Chương 12 Ở Nhờ Nhà
13
Chương 13 Không Quen
14
Chương 14
15
Chương 15 Sáng Sớm
16
Chương 16 Không Ghét Mưa Nhưng Tôi Cũng Không Thích Mưa.
17
Chương 17 Xem Như Tôi Chịu Thiệt Một Chút
18
Chương 18 Cảm Giác Bất An
19
Chương 19 Vị Khách Vô Tình Ghé Qua
20
Chương 20 Sự Thật
21
Chương 21 Là Do Em Ngu Ngốc
22
Chương 22 Không Thể Quay Đầu
23
Chương 23 Thói Quen
24
Chương 24 Lý Tông Hựu
25
Chương 25 Người Tôi Biết Không Phải Người Cô Biết
26
Chương 26 Đừng Thử Thách Sự Nhẫn Nại Của Tôi
27
Chương 27
28
Chương 28 Không Biết
29
Chương 29 Có Điên Thì Điên Một Mình Đi
30
Chương 30 Niềm Tin Của Tư Hạ
31
Chương 31 Tư Hạ Tôi Cõng Cậu Về Nhà
32
Chương 32 Lương Tiêu Tức Giận
33
Chương 33 Bất Cứ Thứ Gì Cũng Sẽ Thay Đổi
34
Chương 34 Quý Dự Sâm
35
Chương 35 Bạn Trai
36
Chương 36 Là Em Không Giữ Lời
37
Chương 37 Kế Hoạch
38
Chương 38 Đợi Em Tốt Nghiệp
39
Chương 39 Tuyệt Vọng
40
Chương 40
41
Chương 41 Em Ghét Nói Chuyện Với Anh Đến Vậy Sao?
42
Chương 42 Nếu Được Một Điều Ước
43
Chương 43 Kết Cục Của Kẻ Phản Bội
44
Chương 44
45
Chương 45 Tôi Đến Đòi Công Bằng Cho Cô Ấy
46
Chương 46 Ác Ma Đến Từ Địa Ngục
47
Chương 47 Tôi Không Ngại Xuống Địa Ngục Thêm Lần Nữa
48
Chương 48 Tất Cả Đều Phải Xuống Địa Ngục
49
Chương 49 Vậy Còn Mối Hận Này Phải Trả Lại Cho Ai?
50
Chương 50 Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Chị
51
Chương 51 Xin Lỗi
52
Chương 52
53
Chương 53 Tiếc Nuối
54
Chương 54
55
Chương 55 Một Người Tâm Thần
56
Chương 56 Cô Là Ai
57
Chương 57
58
Chương 58 Cô Ấy Sợ Trời Mưa
59
Chương 59 Không Nhìn Lấy Một Lần
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63 Tìm Thấy Cô Ấy Chưa
64
Chương 64
65
Chương 65 Anh Cảm Thấy Rất Vui Có Đúng Không?
66
Chương 66
67
Chương 67 Em Không Thích hay Em Sợ Em Không Chịu Nổi
68
Chương 68 Cậu Ta Không Bằng Anh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play