[RhyCap] Kiếp Này Là Vợ Anh
Phận Con Dâu Nhà Hội Đồng
Chiều, gió từ vườn sau lùa vào làm rèm cửa phập phồng.
Mợ Ba Đức Duy, hay đúng hơn là Hoàng Đức Duy 2030 nhập vai mợ Ba, ngồi thẫn thờ bên bàn trang điểm. Trong gương, là một người con trai thanh tú, gò má cao, môi mỏng, ánh mắt vẫn còn vệt sưng do cú tát buổi sáng.
Em nhìn gương mặt đó hồi lâu, rồi thở dài.
Hoàng Đức Duy
Tại sao mình lại xuyên vào đây? Phải là nhân vật chính hay chí ít là phản diện cool ngầu gì đó chứ? Tại sao lại là mợ cả bị chồng bỏ rơi?
Từ xa, tiếng ve sầu râm ran, tiếng người làm lục đục dọn bữa vang vọng khắp nhà lớn.
Cánh cửa phòng mở hé. Y Nhiên ló đầu vào
Y Nhiên
Mợ ơi, bà lớn cho mời xuống dùng cơm. Ông bà và Cậu Ba đều đã có mặt ạ.
Mười phút sau, em bước xuống phòng ăn lớn, váy lụa đen nhã nhặn, bước đi không quá gượng gạo.
Căn phòng ăn rộng lớn mang hơi thở kiến trúc Pháp cổ, tường trắng, trần cao, bàn ăn dài trải khăn ren. Đèn chùm thủy tinh rọi xuống khuôn mặt của từng người ngồi quanh bàn.
Bà Hội đồng Nguyễn ngồi đầu bàn – gương mặt sắc sảo dù đã có tuổi, đôi mắt khắt khe sau chiếc trâm cài tóc vàng ròng. Bên cạnh là ông Hội đồng, mặt chữ điền, trầm lặng, thường ít khi can thiệp vào chuyện đàn bà trong nhà.
Quang Anh ngồi im lặng bên phải bà. Hắn lật tờ báo, không ngẩng đầu.
Duy cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
Hoàng Đức Duy
Con chào cha, chào má.
Tiếng đũa gõ vào mâm sứ. Mâm cơm thịnh soạn: cá kho tộ, canh khổ qua, gỏi gà, rau xào,… mùi thơm lan cả phòng. Nhưng không ai động đũa.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày cái nhà này phải nhận một đứa không ra gái, chẳng phải trai, về làm mợ Ba chính thất.
Bà Hội đồng buông lời, lạnh như đá tảng.
Duy siết tay dưới bàn, vẫn im lặng.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Tôi nghe nói hôm qua nó đâm con bé Như, thiếp mới của Quang Anh? Người gì mà hành xử như thằng điên!
Ông Hội đồng ho khẽ, có vẻ khó chịu, nhưng vẫn không xen vào.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Cái mặt nó như tượng gỗ. Không biết dạy dỗ thì giao cho tôi. Ở nhà này, lễ nghĩa trên hết. Nó tưởng cưới được Cậu Ba rồi muốn làm gì thì làm?
Duy vẫn không nói. Mắt em lướt sang Quang Anh, người ngồi kế bên.
Hắn vẫn im lặng, ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn em lấy một lần.
Bị xúc phạm, bị so sánh, bị hạ nhục công khai. Mà người gọi là chồng lại ngồi thờ ơ như thể em là người vô hình.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Con gái nhà lành người ta biết cư xử, biết làm dâu, biết nín nhịn. Còn mợ Ba chưa đầy hai tháng cưới về, người hầu người hạ đều sợ. Mặt thì lúc nào cũng lạnh, suốt ngày ngồi lì trong phòng, chỉ chờ dịp phát khùng!
Hoàng Đức Duy
Nếu má không muốn con ăn cùng, con có thể đứng dậy.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Còn biết nói vậy? Tốt. Đứng dậy đi. Nhà này thiếu gì dâu hiền dâu thảo.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Cái con Ngọc Như kia tuy là thiếp nhưng biết điều. Khéo ăn khéo nói. Không như ai đó, chỉ biết làm loạn.
Duy siết chặt đùi. Nỗi nhục nuốt không trôi, miếng cơm như nghẹn trong cổ.
Hoàng Đức Duy
Nếu bà đã thích cô ta như vậy, hay cho cô ta làm chính thất luôn đi.
Hoàng Đức Duy
Tôi cũng không thiết danh nghĩa này nữa.
Quang Anh ngước lên một thoáng, nhưng lại cúi xuống, không nói gì.
Một nụ cười lạnh tanh giữa mâm cơm rực lửa cay độc.
Đêm, trời mưa rả rích.
Tiếng ếch nhái ngoài vườn kêu từng hồi buốt óc.
Trong căn phòng lớn, Duy đứng trước gương, cởi bỏ bộ áo lụa đen mỏng như giấy, để lộ vết tát in hằn trên má, cùng dấu đỏ nơi môi mà Quang Anh để lại từ sáng.
Em lẩm bẩm, ánh mắt dán vào gương
Hoàng Đức Duy
Cả nhà này đều ghét mình. Cả chồng lẫn mẹ chồng. Mình xuyên vào cái vai gì thế này?
Em ngồi phịch xuống ghế, tay chống đầu.
Bộ truyện “Cậu Ba và Thiếp”, em nhớ rất rõ. Một tiểu thuyết online ngôn tình máu chó, nổi tiếng vì quá drama: nam chính lạnh lùng – cậu Ba Nguyễn Quang Anh, thiếp nhỏ đáng thương – Ngọc Như, và mợ cả phản diện độc ác, hay đánh ghen, làm loạn, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà, chết không ai thương.
Và giờ đây Đức Duy chính là mợ cả ấy.
Hoàng Đức Duy
Trời ơi, mình là boss phản diện. Là vai mà ai đọc cũng muốn tác giả cho chết sớm.
Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Y Nhiên
Mợ Ba, em mang nước nóng đến.
Cánh cửa đóng lại. Duy đứng dậy, bước đến cửa sổ.
Ngoài kia, sân nhà lát đá sáng loáng trong mưa. Xa xa là gian nhà thiếp mới, chỗ của Ngọc Như. Ánh đèn dầu le lói, bóng người qua lại chăm sóc.
Hoàng Đức Duy
Họ thương cô ta như vàng ngọc. Còn mình, mình là gì?
Hoàng Đức Duy
Không. Mình không chấp nhận điều này.
Hoàng Đức Duy
Nếu ông trời bắt mình xuyên vào cái vai khốn nạn này thì cũng được. Nhưng mình sẽ không để họ muốn giày xéo thì giày xéo. Không để người ta muốn tát thì tát. Không để cái nhà này định nghĩa giá trị của mình.
Em quay lại, ánh mắt sáng lên trong gương, không còn ướt át.
Hoàng Đức Duy
Muốn sống sót, phải giỏi hơn vai gốc. Muốn thoát khỏi kết cục bi thảm, phải bẻ lái cốt truyện.
Hoàng Đức Duy
Tao không phải là Hoàng Đức Duy phản diện máu chó trong truyện của tụi bây. Tao là Hoàng Đức Duy đến từ năm 2030, biết luật, biết tâm lý, biết cách biến độc giả từ ghét thành thương.
Một tia sấm lóe ngoài trời, rọi vào gương. Trong khoảnh khắc đó, Duy thấy chính mình cười, lạnh lẽo, bình thản, và cực kỳ tỉnh táo.
Comments
Quyynh Chii♡
im mom nó cái mồm đi mệt người
2025-05-26
0
Thảo Linh
Ddm Cái miệng bà có ngày
2025-05-25
0