[RhyCap] Kiếp Này Là Vợ Anh
Giằng Co Trong Đêm
Trời đêm Sài Gòn 1926 như phủ một lớp nhung đen mịn, mưa nhỏ từng hạt.
Đức Duy vừa tắt đèn, nằm nghiêng trên giường. Ánh trăng mờ ngoài cửa sổ đổ dài trên lớp màn lụa trắng. Trong lòng vẫn còn rối như mớ chỉ. Chuyện thân phận, chuyện mẹ chồng, và cả cơn giận chưa nguôi với gã chồng hờ.
Hoàng Đức Duy
Mình không thể tin nổi thằng cha đó là nam chính trong truyện. Đọc thì thấy trầm ổn, lạnh lùng. Gặp rồi mới biết là cục băng có gai.
Duy giật mình. Chưa kịp quay đầu thì thân ảnh cao lớn của Quang Anh đã bước vào.
Hoàng Đức Duy
Cậu đến đây làm gì?
Em bật ngồi dậy, siết lấy chăn. Ánh mắt cảnh giác như con mèo con bị dồn vào góc.
Quang Anh không đáp. Hắn cởi áo khoác dài, tiện tay vắt lên ghế. Vầng trán cao, ánh mắt sâu thẳm, đôi chân dài sải qua phòng như thể đây là phòng hắn, và Duy chỉ là vật trang trí tạm thời.
Hoàng Đức Duy
Tôi hỏi cậu đến đây làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Là chồng. Đến phòng vợ mình, không đúng sao?
Hoàng Đức Duy
Cậu chưa từng xem tôi là vợ. Cái đêm cưới tôi say như chết, cậu cũng không chạm vào tôi. Vậy hôm nay định làm gì? Thay đổi vai diễn à?
Quang Anh đứng bên giường. Bóng hắn đổ dài lên người Duy.
Nguyễn Quang Anh
Đừng tưởng tao không biết mợ Ba đang đóng kịch. Ban ngày thì cam chịu trước mẹ tao, ban đêm thì thở dài như oan hồn. Mợ đang toan tính gì?
Duy siết chăn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Hoàng Đức Duy
Tôi toan tính gì thì mắc mớ gì đến cậu? Cậu đã có thiếp yêu, mẹ cậu cũng ghét tôi, cần gì phải vào đây diễn trò làm chồng nữa?
Không khí sặc mùi thuốc súng.
Quang Anh nheo mắt, rồi bất ngờ cúi xuống. Tay hắn chống lên thành giường, giam Duy giữa hai cánh tay rắn chắc.
Nguyễn Quang Anh
Tao không diễn trò. Nhưng mợ Ba nên nhớ, danh phận mày đang mang là do tao ban. Nếu không muốn giữ, tao có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì lấy đi.
Hoàng Đức Duy
Tôi chẳng cần!
Duy gằn giọng, mắt đỏ hoe.
Rồi Quang Anh cúi xuống. Mạnh mẽ, thô bạo hôn em.
Không dịu dàng, không tình cảm. Đó là nụ hôn của quyền lực, của trừng phạt, và của một người đàn ông quen chiếm đoạt.
Duy vùng vẫy. Tay em đấm vào ngực hắn, chân cố đạp ra. Nhưng Quang Anh như một tảng đá, không hề nao núng.
Hoàng Đức Duy
Buông ra! Cậu điên rồi à?!
Hắn nói khẽ, môi vẫn cận kề.
Hơi thở cả hai nóng ran trong đêm lạnh. Hơi thở Quang Anh gấp gáp, trộn với hương quế nhẹ từ cổ áo gã khiến Duy như lạc trong mớ cảm xúc hỗn độn. Tức giận, sợ hãi, và một tia gì đó không thể gọi tên.
Mắt hắn chạm mắt em. Hai đôi mắt, hai thời đại, hai linh hồn hoàn toàn trái ngược, nhưng giây phút đó, giống như thế giới ngưng thở.
Nguyễn Quang Anh
Tao không cần mợ yêu tao. Chỉ cần mợ nhớ, mợ là của tao.
Duy thở dốc. Mặt đỏ bừng. Trái tim đập nhanh như trống trận.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, mắt lạnh như cũ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ ngủ ở đây từ nay. Vì đơn giản, đây là phòng vợ tôi.
Cánh cửa phòng khép lại lần nữa. Không phải để ngăn hắn ra, mà là để giam hai người lại với nhau.
Đêm, gió lùa khe cửa. Ngọn đèn dầu khẽ chập chờn như lòng người đang nổi sóng.
Duy nằm nghiêng, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đều.
Bên cạnh, thân nhiệt của Quang Anh vẫn toả ra đều đặn. Hắn rất gần, chỉ còn cách một cái chăn gấp mỏng. Lưng Duy khẽ run khi cảm nhận làn hơi nóng từ hắn chạm vào gáy.
Giọng trầm của hắn vang lên sau lưng
Duy mở mắt, không quay đầu.
Hoàng Đức Duy
Không ngủ được.
Hoàng Đức Duy
Không quen có người lạ nằm chung giường.
Quang Anh bật cười khẽ. Một tiếng cười trầm, như kim loại va vào gỗ cứng.
Nguyễn Quang Anh
Lạ à? Vợ chồng với nhau còn lạ sao?
Duy khẽ xoay người, mặt đối mặt hắn trong bóng tối. Mắt đối mắt. Hơi thở chạm nhau.
Hoàng Đức Duy
Tôi không xem anh là chồng. Và đừng xem tôi là vợ.
Bất chợt, Quang Anh vươn tay, kéo mạnh em vào lòng.
Duy vùng vẫy, nhưng bị giữ chặt. Mùi đàn ông nồng nàn trùm lấy cả không gian.
Hoàng Đức Duy
Bỏ ra! Cậu muốn gì?!
Nguyễn Quang Anh
Muốn biết, mợ đang giấu cái gì sau vẻ ngoan ngoãn gần đây.
Hắn nói, thì thầm sát tai, giọng trầm như mê hoặc.
Hoàng Đức Duy
Tôi không giấu gì cả.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì chứng minh đi.
Không còn nhẹ như hồi sáng. Không còn giận dữ. Mà nồng cháy, chậm rãi, thăm dò và xâm nhập. Lưỡi hắn tách lớp phòng ngự, khơi lên ngọn lửa mà cả hai đều cố giấu.
Duy bật lên tiếng rên khe khẽ. Nhưng lại cắn chặt răng, ngăn mình phản ứng. Tay em nắm lấy tấm lưng hắn, không biết là để đẩy ra hay kéo lại gần hơn.
Hoàng Đức Duy
Cậu đang thử tôi?
Nguyễn Quang Anh
Không. Tao đang chiếm lấy thứ thuộc về mình.
Hắn áp môi lên cổ em, mút nhẹ, để lại một dấu hồng nhạt trên làn da trắng.
Duy rùng mình. Em ghét hắn. Ghét cái quyền lực mà hắn nghĩ mình có. Nhưng cơ thể lại phản bội lý trí.
Quần áo dần bị kéo khỏi da thịt.
Tiếng vải lụa sột soạt trong đêm. Những nụ hôn. Những lần va chạm nóng rực. Hơi thở đứt quãng. Và cả tiếng giường gỗ khẽ kêu.
Hoàng Đức Duy
Aaaa~..c-chậm thôi~..!!
Hoàng Đức Duy
D-Dừng..lại~..!!
Nguyễn Quang Anh
Câm miệng, lúc này, mợ chỉ là của tao.
Giây phút ấy, không còn ai là Hoàng Đức Duy của năm 2030. Không còn ai là Cậu Ba Nguyễn Quang Anh trong truyện.
Chỉ còn hai con người, hai thân thể, hai ngọn lửa bị kìm nén quá lâu, trút xuống nhau một trận cuồng phong không tên.
Comments
Thảo Linh
Bạn có thể thay thế gạch ngang bằng chấm sao ok hơn vì gạch ngang tưởng là hết đọc mà nghĩ là hết nhanh vậy(góp ý)
2025-05-25
1