[Tả Hàng X Y/N] Tháng Năm Có Cậu
Quay về quá khứ
Hạ Vy
/chống cằm/ Cậu bị sao vậy hả? Ngủ gật rồi bị phạt đứng hành lang, trước giờ cậu đâu có như vậy. Cậu là học sinh gương mẫu nhất cái lớp này mà.
Y/N đang nằm dài ra bàn, miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn:
Hạ Vy
Nè, có nghe mình nói không đấy?
Y/N
/ngẩng đầu lên/ Hả? Cậu gọi mình à?
Hạ Vy
Rốt cuộc cậu bị gì vậy hả? Nãy giờ cứ như từ trên trời rớt xuống í.
Y/N
Nè…bây giờ thật sự đang là năm 2017 hả?
Y/N
Vậy là…chúng ta mới 17 tuổi thôi á?
Y/N
/lẩm bẩm/ Vậy là quay về quá khứ thật rồi sao? Hay là…mình chết rồi nên đang tự tưởng tượng ra cái cảnh này?
Y/N
Nè, Hạ Vy, cậu thử đánh mình một cái thật đau đi.
Bốp! Một cú vỗ mạnh giáng xuống vai Y/N.
Y/N
Ui da! Có cần mạnh tay vậy không hả?!
Hạ Vy
Là do cậu bảo mình đánh thật mạnh mà.
Y/N
/xoa vai, nhăn mặt/ Mà khoan đã, cậu...
Hạ Vy
Ừ, mình đây thì sao?
Y/N
/xúc động/ Là Trần Hạ Vy thật này…Cậu thật sự đang ở đây…
Hạ Vy
Cậu lại bị cái gì nữa vậy hả?
Y/N
*Đúng rồi. Hồi cấp 3, mình chỉ có duy nhất một người bạn là Hạ Vy. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã đi du học. Từ đó…chẳng còn gặp lại nhau nữa. Giờ cậu ấy lại đang ngồi trước mặt mình…*
Y/N
*Nhưng mà, hồi xưa mình có hơi lạnh nhạt, vô tâm với cậu ấy thì phải. Mặc cho cậu ấy lúc nào cũng quan tâm tới mình…*
Nghĩ đến đó, mắt Y/N khẽ rưng rưng.
Cô không kiềm được nữa, nhào tới ôm chầm lấy Hạ Vy.
Y/N
Xin lỗi…Xin lỗi cậu…xin lỗi vì đã không để tâm tới cậu. Mình thật là tệ quá đi.
Hạ Vy
Nè, cậu làm gì vậy? Bỏ ra coi, mọi người đang nhìn kìa!
Y/N
Lần này, mình nhất định sẽ không vô tâm với cậu nữa đâu. Vậy nên…đừng đi đâu hết nhé. Hãy ở bên cạnh mình thôi.
Hạ Vy
/ngơ ngác/ Cậu đang nói linh tinh gì vậy…?
Y/N buông Hạ Vy ra, chăm chú nhìn cô bạn của mình rồi như sựt nhớ gì đó:
Y/N
*Phải rồi, bây giờ đang là năm 2017. Mình…17 tuổi. Nghĩa là, cậu ấy cũng...*
Y/N
/đập bàn/ Tả Hàng…bây giờ Tả Hàng đang ở đâu?
Hạ Vy
/giật mình/ Hả?! Giờ này thì chắc là đang ở sân chạy điền kinh, nhưng mà...
Chưa kịp nói hết câu, Y/N đã lao ra khỏi lớp như một cơn gió.
Để lại Hạ Vy ngồi đơ tại chỗ.
Tiếng còi trọng tài vang lên, dứt khoát và sắc bén.
Từ phía bên ngoài, tiếng cổ vũ vang lên không ngớt:
Ẩn danh
Tả Hàng cố lên nhé!
Ẩn danh
Lần này phải giành giải nhất đó!
Ẩn danh
Nhớ là không được để thua nha!
Tả Hàng nổi bật giữa đám đông, bước vào vị trí. Cậu chưa kịp vào tư thế xuất phát thì bất ngờ…
Từ đâu một bóng người lao đến, ôm chầm lấy cậu thật chặt.
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Mọi người đều ngơ ngác, không ai dám lên tiếng.
Y/N
/nghẹn ngào/ Cuối cùng…cũng gặp lại cậu rồi.
Những tiếng xì xào bắt đầu rộ lên quanh sân:
Ẩn danh
Chắc là fan cuồng của Tả Hàng.
Ẩn danh
Khoan! Không phải đó là cô nàng mọt sách của lớp 11-1 sao?
Trương Cực
Nè, cô ấy không phải là người mà Tả Hàng thích sao.
Chu Chí Hâm
Ờ đúng rồi, nhưng mà sau chuyện hôm qua tôi nghĩ cô ấy sẽ không gặp mặt cậu ấy nữa chứ. Sao giờ lại thành như vậy?
Trọng tài
/quát lớn/ Em kia! Có biết đây là chỗ nào không mà dám chạy vào hả?
Tầng 2 - Trong một phòng học của khối 11.
Tô Tân Hạo
/chỉ tay/ Ê! Tiểu Bảo! Đó không phải là chị gái của cậu sao?
Trương Trạch Vũ quay đầu nhìn theo, vừa liếc thấy Y/N đang ôm Tả Hàng giữa sân.
Trương Trạch Vũ
/cau mày/ *Chị ta đang làm cái trò gì vậy?*
Mấy bạn nam ngồi gần cười ồ lên:
Bạn học
Ồ! Tỏ tình công khai à?!
Bạn học
Tỏ tình gì chứ? Quên hôm qua cô ấy đã làm gì Tả Hàng rồi à?
Bạn học
À đúng rồi, chuyện hôm qua…chắc Tả Hàng chưa quên đâu.
Tô Tân Hạo
/cười nham nhở, chống cằm/ Xem ra…tôi bị hớt tay trên rồi nhỉ?
Tô Tân Hạo
/quay sang nhìn Trạch Vũ/ Nè, cậu nghĩ tôi còn cơ hội không?
Trương Trạch Vũ
Bớt nói nhảm đi.
Tô Tân Hạo
Nhưng mà chị của cậu hôm nay lạ ghê. Bình thường cô ấy đâu có biểu lộ ra ngoài như vậy.
Trương Trạch Vũ
Chắc học nhiều quá nên bị ấm đầu rồi.
Tô Tân Hạo
/cười gian/ Vậy à? Vậy chắc tôi vẫn còn cơ hội nhỉ? Đúng không, Tiểu Bảo?
Trương Trạch Vũ
Đã nói đừng gọi tôi là Tiểu Bảo rồi mà.
Tô Tân Hạo
Vậy thì...gọi em vợ nhé? Em vợ tương lai!
Trương Trạch Vũ
Cậu chán sống rồi hả?
Tả Hàng
/vội đẩy Y/N ra/ Cậu…?
Đúng lúc đó, Hạ Vy từ đâu chạy tới, kéo tay Y/N đi khỏi chỗ thi đấu.
Hạ Vy
Cậu...Chỗ người ta đang thi đấu mà làm trò gì vậy hả? Không biết xấu hổ à?
Y/N ngơ ngác nhìn quanh, lúc này mới nhận ra hàng chục ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Y/N
/đưa tay che mặt/ Chết rồi! Quê quá...Lúc nãy không để ý.
Hạ Vy
/bỏ đi/ Chuyến này cậu lên núi ở luôn đi là vừa. Mình không dám nhận cậu là bạn đâu.
Y/N vừa chạy vừa khẽ quay đầu nhìn lại, Tả Hàng vẫn đang đứng đó, cúi gầm mặt.
Đôi môi cậu khẽ nhếch lên. Một nụ cười…rất nhẹ.
Hạ Vy
Rốt cuộc cậu bị gì vậy hả? Tự nhiên lại chạy tới ôm chầm lấy Tả Hàng trước bao nhiêu người. Bộ muốn nổi nhất trường luôn hay sao?
Y/N
Thì…tại nhìn thấy cậu ấy...mình vui quá.
Hạ Vy
Vui cái gì? Cậu quên hôm qua cậu đã làm gì cậu ấy rồi à?
Hạ Vy
Hôm qua cậu đã thẳng thừng từ chối Tả Hàng ngay trước mặt cả đám học sinh đấy. Cậu còn nói cậu ấy là đồ phiền phức nữa. Cậu quên thật rồi à?
Y/N
/kinh ngạc/ Gì cơ? Mình…thật sự đã làm như vậy sao?
Hạ Vy
Nè! Rốt cuộc hôm nay cậu bị gì vậy hả? Hành xử chẳng giống cậu thường ngày chút nào. Nói thật đi…có phải cậu bị ai nhập không?
Hạ Vy
Linh hồn nào đang trú ngụ trong cơ thể Y/N bạn tôi thì hãy mau thoát ra đi! Trả bạn tôi lại đây!!!
Y/N
Cậu thôi đi! Mình vẫn là mình mà!
Hạ Vy
/chống cằm/ Nhưng mình thì không thấy vậy. Hôm nay cậu lạ lắm. Giống như biến thành người khác rồi ấy.
Y/N
Vậy…bình thường mình như thế nào?
Hạ Vy
Thì lạnh lùng, kiệm lời, suốt ngày chỉ cắm đầu vào học, không thèm giao tiếp với ai. Bị gọi là mọt sách, lập dị, còn chẳng thèm phản bác lại.
Y/N
*Thì ra, hồi xưa mình là một đứa trầm lặng như vậy…*
Hạ Vy
Có phải…cậu gặp chuyện gì đó sốc lắm không? Nên mới thay đổi 180 độ như vậy?
Y/N
/nhỏ giọng/ Ừ…Thì cũng tương tự như vậy.
Y/N đang đứng trước cửa phòng thể chất, tay nắm quai balo, chân khẽ đá vài viên đá nhỏ lăn lóc dưới đất.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:
Tả Hàng
Sao lại đứng ở đây?
Y/N
/giật mình, ngẩng lên/ *Là cậu ấy, là Tả Hàng thật này...*
Y/N
*Ừ, tại sao nhỉ. Giờ trả lời cậu ấy thế nào đây, chẳng lẽ đi nói huỵch toẹt ra là cậu ấy tự tử ở tương lai nên mình quay về để ngăn cản? Chắc cậu ấy sẽ nghĩ mình bị khùng mất.*
Y/N
Hmm, mình muốn xin lỗi cậu. Chuyện lúc trưa…và cả chuyện hôm qua nữa.
Y/N
Chuyện mình đã nói cậu là…đồ phiền phức ấy.
Tả Hàng
/nhướng mày/ À, chuyện đó.
Y/N
Cậu…sẽ bỏ qua cho mình chứ?
Tả Hàng
/nhịn cười, giả vờ bình tĩnh/ Để tôi…suy nghĩ đã.
Y/N chưa kịp nói hết thì một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
Chu Chí Hâm
Tả Hàng, đi thôi!
Y/N
/nghiêng đầu nhìn/ *A là người đó, mình nhận ra cậu ta. Đó chính là người đã quát vào mặt mình ở đám tang của Tả Hàng…*
Tả Hàng
/nhìn Y/N/ Vậy nhé. Gặp sau.
Nói rồi, cậu xoay người rảo bước đi, không quay đầu lại.
Chu Chí Hâm
/liếc nhìn/ Này, cười gì thế?
Tả Hàng hơi khựng lại một chút rồi lập tức nghiêm mặt:
Chu Chí Hâm
Đừng có xạo. Lúc nãy rõ ràng cậu đang cười thầm. Mặt còn đơ đơ giả bộ nữa.
Tả Hàng
/quay mặt đi, không trả lời, chỉ nhún vai bước tiếp/.
Trương Cực
Ê, mà…lúc nãy cô ấy lại đến tìm cậu à? Cô gái trưa nay đã chạy ra sân ôm cậu ấy?
Chu Chí Hâm
Hôm qua thì từ chối cậu, nói cậu là đồ phiền phức. Hôm nay thì lại chạy ra giữa sân ôm cậu như phim tình cảm. Đúng là người kì lạ.
Tả Hàng vẫn không nói gì, mặt dửng dưng, chỉ cắm đầu đi trước.
Trương Cực
/nhìn theo/ Mà tự nhiên được người mình thích ôm như vậy…tôi đoán chắc cậu ấy vui lắm.
Chu Chí Hâm
Đoán gì nữa. Nhìn là biết rồi. Từ trưa tới giờ cậu ta cứ tủm tỉm cười một mình, như bị khùng ấy. Lúc thì ngồi chống cằm, lúc thì tự nhiên bật cười không lý do, bộ tưởng tụi mình mù chắc?
Trương Cực
Kiểu này chắc trái tim cậu ấy đang nhảy hiphop ở trỏng luôn rồi! Còn giả vờ làm bộ lạnh lùng nữa chứ!
Tả Hàng
/quay lại/ Mấy cậu nhiều chuyện thật đấy.
Nhưng dù cố gắng đến đâu, Tả Hàng cũng không thể giấu được cái nhếch môi khẽ vừa trỗi dậy trên gương mặt mình.
Cảm giác lúc Y/N nói "Mình đang đợi cậu"...rồi ánh mắt đầy ăn năn ấy và cả cái ôm bất ngờ trước bao người.
Đúng là khoảnh khắc đó thật sự khiến tim cậu loạn nhịp.
Bên Y/N, cô lặng lẽ bước đi một mình trên lối dẫn ra cổng trường.
Bỗng từ phía trước, một bóng người chắn ngang lối đi.
Trương Trạch Vũ
Làm gì mà thẫn thờ vậy?
Y/N khựng lại. Ngẩng đầu lên.
Y/N
/mắt mở to/ Tiểu Bảo!!
Chưa kịp để Trương Trạch Vũ phản ứng, cô đã nhào tới ôm chầm lấy cậu, hai tay choàng qua cổ cậu.
Y/N
Ôi, cậu em trai yêu quý của chị! Đúng là em rồi này! Trời ơi hồi này nhìn em còn non choẹt, đáng yêu ghê á!
Y/N
Ai mà ngờ được…bảy năm sau em lại trở nên đáng ghét như vậy chứ…
Trương Trạch Vũ
/nhăn mặt, cố gỡ tay ra/ Nè, đang nói nhảm cái gì đó? Bỏ ra coi.
Y/N không buông, vẫn đu bám trên người cậu như một con gấu koala bám cây.
Y/N
*Trạch Vũ, em trai sinh đôi của mình. Hồi xưa, mình đúng là hơi vô tâm với nó…Lúc nào hai chị em cũng xa cách. Mình bận học, nó cũng chẳng mặn mà trò chuyện.*
Y/N
*Đến khi lên đại học, nó dọn ra ở riêng. Từ đó xa cách lại càng thêm xa cách. Có khi mấy tháng mới nhắn tin cho nhau một lần.*
Trương Trạch Vũ
/bực bội nhăn nhó/ Nè! Người ta nhìn kìa! Chị bị khùng hả?!
Y/N
/cười/ Ừ, chị khùng…vì được gặp lại em mà.
Y/N
*Kiếp này…mình sẽ không để mất bất kỳ ai nữa. Em trai mình, Hạ Vy và đặc biệt là…Tả Hàng.*
Comments
Hạ Đình Thiên
Không biết nàng Y/N đây có vẻ đẹp và sức hút như thế nào mà lại khiến cho Tả Hàng và Tô Tân Hạo si mê nhỉ
2025-05-23
2
👾
chăm ra bộ này đi mà bàaaa,tui thương bà nhất lun áaaa,yêu quớ ò
2025-05-22
1
Hạ Đình Thiên
sau khi đọc xog, cảm giác Y/N đang bị khùng:)(
2025-05-23
1