[Girl Love] Tớ Không Thể Quên Cậu Được!
Chap 2: Hồi ức
Hồi tưởng – một buổi chiều mùa thu trong thư viện trường.
Woo Ran Hee
//nhìn đồng hồ, nhẹ giọng// Này, Jin An, đã hai tiếng rồi đấy. Cậu đọc hoài một quyển sách thôi à?
Lee Jin An
//khẽ gật, mắt không rời trang sách// Ừ. Nhưng tớ không đọc. Tớ đang chờ cậu lên tiếng.
Woo Ran Hee
//ngạc nhiên, bật cười nhỏ// Cái gì? Cậu... đang chọc tớ à?
Lee Jin An
//ngẩng lên, mỉm cười hiếm hoi// Cậu luôn nói chuyện dễ thương khi nghĩ tớ không để ý. Tớ thích nghe giọng cậu.
Woo Ran Hee
//mặt đỏ ửng, giả vờ giận// Đồ ngốc. Vậy mà còn giả vờ lạnh lùng suốt.
Lee Jin An
Vì nếu tớ không giả vờ lạnh lùng… thì tớ sẽ làm nhiều chuyện điên rồ hơn, như…
Woo Ran Hee
//tim đập nhanh// …Như gì?
Lee Jin An
//nhìn cô thật lâu, thì thầm// …Như hôn cậu ngay giữa thư viện này.
Hồi tưởng – dịp lễ hội trường, Ran Hee bị bạn bè đẩy mặc váy biểu diễn, còn Jin An lần đầu mặc đồng phục nam đàng hoàng. Họ gặp nhau sau hậu trường, cả hai đều ngại ngùng.
Woo Ran Hee
//giấu mặt sau hậu trường, lúng túng// Tớ ghét váy. Tớ không giống ai cả.
Lee Jin An
//tiến lại gần, chạm nhẹ vào tóc Ran Hee// Không cần giống ai hết. Chỉ cần là cậu.
Woo Ran Hee
//ngước lên, cắn môi// Thật không?
Lee Jin An
//gật đầu// Thật. Cậu là người duy nhất khiến tớ muốn ở lại. Muốn sống… vì ngày mai.
Woo Ran Hee
Cậu nói như thể... ngày mai không chắc chắn vậy.
Lee Jin An
//nhẹ giọng// Với tớ, mỗi ngày có cậu đều là phép màu.
Một ngày mưa – hai người trú dưới mái hiên sau trường. Jin An cởi áo khoác choàng lên người Ran Hee vì cô run lên vì lạnh.
Woo Ran Hee
Cậu cũng lạnh mà, sao đưa tớ?
Lee Jin An
//siết nhẹ bờ vai cô// Vì tớ muốn ôm cậu.
Woo Ran Hee
//giật mình// Hở?
Lee Jin An
//cười nhẹ// À không, ý là… ôm bằng áo khoác. Nhưng nếu cậu không phản đối thì… tớ có thể ôm thật cũng được.
Woo Ran Hee
//mặt đỏ, nhưng dựa đầu vào vai Jin An// Đồ ngốc. Nhưng tớ thích vậy.
Một tối muộn, họ ngồi trên bậc cầu thang sân thượng, ngắm trăng. Jin An lấy từ cặp ra một hộp nhạc nhỏ, bật lên giai điệu dịu dàng.
Lee Jin An
Tớ hay bật bài này mỗi khi thấy sợ. Nhưng giờ… tớ muốn chia nó với cậu.
Woo Ran Hee
Cậu sợ điều gì?
Lee Jin An
//im lặng một lúc// Sợ mai không còn kịp nói rằng tớ yêu cậu.
Woo Ran Hee
//nắm tay cô thật chặt// Tớ cũng yêu cậu, Jin An. Từ lâu rồi. Chỉ là tớ không biết… liệu cậu có trái tim không.
Lee Jin An
//nghiêng đầu chạm trán cô// Trái tim tớ, nếu có… thì chỉ đập khi cậu gọi tên tớ.
Một đêm Giáng Sinh – không đèn đường, không tuyết, chỉ có hai người ngồi sau sân trường, cùng chia nhau một thanh socola rẻ tiền.
Lee Jin An
//giơ ra miếng cuối// Cậu ăn đi, Ran Hee.
Woo Ran Hee
Không, phần cậu mà.
Lee Jin An
//bẻ đôi, đưa một nửa vào miệng Ran Hee// Vậy thì… chia đôi. Như chúng ta.
Woo Ran Hee
Chia nỗi buồn… và cả tình yêu?
Lee Jin An
Ừ. Nếu một ngày tớ không còn ở đây, tớ hy vọng nửa yêu thương này sẽ ở lại với cậu.
Woo Ran Hee
Không. Tớ không muốn một nửa. Tớ muốn tất cả cậu.
Lee Jin An
//ánh mắt lặng đi, nhưng mỉm cười// Vậy thì hãy giữ tất cả ký ức này… cho đến khi mình gặp lại.
Hồi tưởng cuối cùng – một buổi sáng bình thường, cả hai cùng đi bộ đến trường. Jin An đạp xe chở Ran Hee phía sau. Gió thổi tóc cô bay loạn, còn Jin An chỉ khẽ nghiêng đầu hỏi:
Lee Jin An
Ran Hee, nếu sau này mình không còn học cùng nhau nữa, cậu có quên tớ không?
Woo Ran Hee
//ôm eo cô chặt hơn// Tớ sẽ nhớ… đến khi không còn thở.
Lee Jin An
Vậy thì hãy sống thay cả phần của tớ.
Quay lại hiện tại – Woo Ran Hee khép cuốn nhật ký, mắt nhòe nước. Ngoài cửa sổ, hoa anh đào bắt đầu rơi. Cô thì thầm một mình.
Woo Ran Hee
Tớ sẽ sống. Sẽ yêu... và sẽ nhớ cậu.
Từng ký ức, từng lần chạm tay, từng nụ cười cậu giấu vội…
Tớ sẽ ôm hết. Vì đó là cách duy nhất để tớ giữ cậu lại.
Trong tim này.
Comments
Lynhh❤️
tr oi đúng gl lm tui xao xuyến;-;
2025-05-25
12
Aoko Nakamori 👻
hời oi tht là tội nghiệp cho chị 😞
2025-05-25
5
Aoko Nakamori 👻
vì chị ấy đã die ^^
2025-05-25
1