Ta Xuyên Không Rồi, Ta Nhanh Chóng Ôm Chân Chú Của Nam Chính Để Sống.

Ta Xuyên Không Rồi, Ta Nhanh Chóng Ôm Chân Chú Của Nam Chính Để Sống.

C1

Ta xuyên không rồi, xuyên vào một bộ tiểu thuyết ngôn tình cổ trang.
Ta mở mắt ra thấy bản thân ở trong ngục tù tối tăm, ẩm mốc. Ta nhìn xung quanh rồi lại cúi xuống nhìn cái cơ thể gầy trơ xương của mình mà lòng cảm thán.
Manh Manh
Manh Manh
"Mới xuyên không mà, lại như sắp chết rồi."
Ta thở dài ngao ngán, nhìn lại bên cạnh ta là một cô gái mặc đồ tuy có chút nhem nhuốc những vẫn toát ra khí chất quyền quý.
Cô gái đó bỗng đưa cho ta một ổ bánh mì đã mốc meo.
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Ta thấy em gầy quá, hay em ăn phần của ta đi.
Vì ta quá gầy nên chả ai dám mua một nô lệ gầy yếu cả.
Manh Manh
Manh Manh
"Thôi chết oách đi cho rồi."
Nhìn cái bánh mì mốc, ta nuốt nước miếng ở cổ họng, cuối tuần không kiềm chế được nhận lấy ổ bánh mì mốc ăn. Cô gái đó thấy ta ăn bánh mì thì quay ra chăm sóc một chàng thiếu niên nhìn có vẻ gầy yếu. Ta nhìn cảnh này thì thấy quen quen như đã đọc qua ở đâu.
Ta bỗng cất giọng hỏi cô gái bên cạnh.
Manh Manh
Manh Manh
Này cô tên gì?
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Tên tôi là Thẩm Ngọc Yến. Còn em tên gì.
Manh Manh
Manh Manh
"Thẩm Ngọc Yến sao, cái tên này nghe quen tai thế nhỉ."
Bỗng miệng ta thốt ra câu trả lời.
Manh Manh
Manh Manh
Tên tôi là Manh Manh.
Ta giật mình khi bản thân tự thốt ra câu trả lời, bỗng ta nhớ ra điều gì đó.
Manh Manh
Manh Manh
"Sao mình lại trả lời cô ta? Cái tên Manh Manh này quen lắm, không lẽ mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết cổ trang mà mình đã từng đọc qua. Trên cuốn tiểu thuyết đó tên là gì ta, chả nhớ nữa."
Manh Manh
Manh Manh
"Mình nhớ cốt truyện và mình biết được rằng hiện tại mình đang xuyên vào cơ thể của một nhân vật phụ có cái chết thảm nhất."
Manh Manh
Manh Manh
"Bản thân hiện tại cũng sống dai phết và mình cũng đi theo nữ chính được một thời gian đó. Để xem nào hiện tại thì một thời gian nữa nam chính sẽ được chú của hắn cứu ra, nam chính cầu xin chú mình cứu cả nữ chính ra vì là người có công chăm sóc hắn."
Manh Manh
Manh Manh
"Còn mình trong thời gian đó cũng quen nữ chính những vẫn ở lại đây và sau đó được một địa chủ mua về làm người hầu. Tên địa chủ đó lại là một tên biến thái thích hành hạ người khác, cũng may một lần đi trên phố nữ chính gặp lại mình và đã cứu mình khỏi tay địa chủ. Mình sau đó đi theo làm người hầu bên nữ chính nhưng nhiều lần vì bảo vệ nữ chính mà tính mạng luôn treo trên người và cuối cùng vì một lần cả hai bị ép vào một nơi toàn bọn vô lại, mình vì cứu nữ chính mà bị bọn chúng hành hạ cho tới chết, mà mắt cũng không thể nhắm nổi."
Ta thở dài về bi kịch của bản thân.
Manh Manh
Manh Manh
"Mình phải làm sao đây?"
Thời gian trôi qua ta cứ thẫn thờ nhìn vào khung sắt, rồi lại quay ra nhìn nữ chính quan tâm nam chính. Ta vẫn đang suy nghĩ kế sách giữ mạng cho bản thân mình.
Ngày hôm đó, một nhóm người chùm kín mặc đến mua nô lệ. Ông chủ buôn nô lệ vui vẻ giới thiệu những nô lệ khỏe đẹp cho nhóm người đó. Nhưng trông bọn họ không để tâm cho lắm và rồi bọn họ dừng trước buồng giam của ta. Bọn họ đã nhìn chàng thiếu niên còn thoi thóp ở góc rồi chỉ tay muốn mua người đó.
Nữ chính thấy nam chính bị đưa đi thì hoảng loạn cầu xin.
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Thẩm Ngọc Yến (nữ 9)
Xin mấy anh đừng ép cậu ấy làm việc nặng cậu ấy còn yếu lắm.
Một người trong đó nhìn thấy nữ chính rồi lại quay ra nhìn nam chính. Nam chính hiểu người mua mình là ai thì anh ta nắm lấy áo choàng của người kia. Miệng anh ta lắp bắp cầu xin.
Thái tử Lưu Minh Viễn (nam9)
Thái tử Lưu Minh Viễn (nam9)
Thúc... thúc... xin thúc... hãy cho... cô... ấy... đi theo...
Giọng anh ta khàn đặc, người đó như nghe hiểu, thế là một cái chỉ tay ra hiệu là nữ chính cũng được đưa đi. Ta thấy bọn họ được đưa đi mà hoảng sợ số phận của mình sắp tới. Ta bỗng tự liều mình một phe, giọng gào lớn cầu xin.
Manh Manh
Manh Manh
Đừng đi mà, xin hãy mua tôi đi. Tôi ngoan lắm chỉ cần cho tôi ăn là cái gì tôi cũng làm hết.
Bọn họ nghe thấy giọng của ta gào lên, nhóm người đang rời đi bỗng khựng lại.
Người lúc nãy lại quay lại phòng giam nhìn ta, ta cố gắng lấy hết sức lực bò ra, cánh tay gầy yếu run rẩy bám lấy chân áo của người đó giọng ta khàn khàn cầu xin người đấy.
Manh Manh
Manh Manh
Xin ngươi hãy mua ta đi, ta rất ngoan chỉ cần ăn thì cái gì cũng làm được.
Ta càng nói nước mắt ta lại rơi xuống một cách tủi thân, ta tủi thân cho số phận của mình.
Rồi một giọng lạnh lùng cất lên.
Vương gia - Lưu Tử Đình
Vương gia - Lưu Tử Đình
Ngươi hứa chỉ cần ăn thì cái gì ngươi cũng làm sao?
Ta nghe thấy câu hỏi của người kia thì gật gật đáp.
Manh Manh
Manh Manh
Dạ dạ, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì ngài sai bảo, chỉ cần tôi được ăn no là được.
Ta cảm nhận người đó đang khẽ cười ta, nhưng ta lúc này còn thể diện gì đâu mà phải xấu hổ.
Vương gia - Lưu Tử Đình
Vương gia - Lưu Tử Đình
Ta mua nốt nô lệ này.
Nghe được câu hắn mua ta thì trong lòng ta vui sướng, dường như ta có một tia hi vọng để sống rồi.
Người đó lại bước vào phòng giam, hắn tự tay bế ta lên, chứ không hề kêu người của mình làm.
Manh Manh
Manh Manh
"Ta sống rồi, dù không biết tương lai thế nào, cứ phải thoát ra khỏi đây trước đã."
Sau khi ra khỏi trại giam, ta thì ngồi chung kiệu với nam nữ chính. Trên kiệu có ít đồ ăn nữ chính thấy ta gầy yếu quá nên toàn nhường đồ ăn cho ta, vì đói mà ta chả giữ ý gì ăn như kẻ chết đói. Ăn no xong thì ta ngủ thiếp đi từ lúc nào chỉ biết khi ngủ dậy thì thấy bản thân đang nằm ở một nơi xa lạ.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play