[Hàm Văn] Lớp Học Sau Cửa Khóa
CHƯƠNG 2 – CHIA SẺ GIƯỜNG
—“Ngủ dưới giường đó, không phải chuyện đơn giản. Muốn an toàn, thì qua đây ngủ với tôi.”
01:17 – Ký túc xá nam sinh – phòng 403
Dương Bác Văn ngồi bật dậy, tim đập mạnh đến mức cậu cảm thấy được từng nhịp đập lan ra lồng ngực.
Tấm vải đen bên dưới lặng thinh, như thể chưa từng động đậy. Nhưng ánh đèn LED yếu ớt của điện thoại phản chiếu lên nó khiến mọi nếp gấp đều trở nên… sống động.
Lại một tiếng gõ. Lần này không phải cửa sổ.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu còn tỉnh không?”
Giọng nói nhỏ của Tả Kỳ Hàm vang lên từ tầng trên.
Tả Kỳ Hàm
“Nghe rồi đúng không?”
Dương Bác Văn
“Là… tiếng gì?”
Tả Kỳ Hàm
“…là lý do tôi bảo cậu không nên nằm ở tầng dưới.”
Tả Kỳ Hàm
Một khoảng im lặng.
Dương Bác Văn nuốt nước bọt, tay vô thức nắm chặt mép chăn.
Giọng Tả Kỳ Hàm lại vang lên, lần này thấp hơn, trầm hơn, như đang dụ dỗ:
Tả Kỳ Hàm
“Muốn lên đây không?”
Tả Kỳ Hàm
“Giường tôi. Ở đây ít nhất… không có thứ đó.”
Mà là… kỳ lạ thay, tim Bác Văn đập nhanh không chỉ vì tiếng gõ lúc nãy, mà còn vì cái cách Kỳ Hàm nói ra câu đó – thong thả, gần gũi, và… gần như có phần thân mật không rõ ràng.
Dương Bác Văn rốt cuộc cũng chui lên giường tầng trên.
Giường hẹp. Đệm không đủ rộng cho hai người đàn ông cao trên 1m75. Vai chạm vai, chân gần như đè lên nhau. Không gian giữa họ chỉ có một chiếc chăn đơn.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi không ngờ cậu lại tin mấy lời hù dọa đó.”
Dương Bác Văn
“Tôi chỉ… cảm thấy lạ. Với lại, cậu nói như thể… biết thứ đó là gì.”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi không biết nó là gì. Nhưng tôi biết nó không phải tưởng tượng.”
Kỳ Hàm quay sang. Mắt cậu ta sáng lên trong bóng tối.
Tả Kỳ Hàm
“Và tôi biết, giường dưới đã có người.”
Dương Bác Văn
“Ý cậu là… gì?”
Tả Kỳ Hàm
“Nửa năm trước, một người bạn ở chung với tôi, tên Lâm, cũng nằm dưới đó. Một đêm, cậu ta bị nghẹt thở.“
Tả Kỳ Hàm
“Sáng ra… mặt tím tái, mắt trợn ngược. Người ta bảo do suy tim.”
Dương Bác Văn
“Và cậu không tin?”
Tả Kỳ Hàm
“…Tôi tin có thứ gì đó nằm cùng giường với cậu ta đêm đó.”
Dưới một lớp chăn, không khí trở nên lặng ngắt.
Hơi thở của hai người giao nhau trong bóng tối.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu từng… thân mật với ai chưa?”
Câu hỏi đến như một lưỡi dao xuyên màn đêm.
Không còn tiếng mưa, không còn tiếng gió.
Chỉ còn trái tim cậu đập thình thịch.
Dương Bác Văn
“…Sao tự dưng hỏi chuyện đó?”
Tả Kỳ Hàm
“Vì tôi có cảm giác… cậu đang run.”
Bác Văn siết chặt mép chăn, giọng khàn khàn:
Dương Bác Văn
“Cậu đang muốn gì vậy?”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi chỉ… tò mò.”
Kỳ Hàm áp mặt lại gần hơn.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu có biết, nhiều người trong trường này giải tỏa nỗi sợ bằng cách chạm vào nhau không?”
Tả Kỳ Hàm
“Không hẳn là tình yêu. Chỉ là để cảm nhận được hơi thở của người thật, khi xung quanh quá nhiều thứ không thể tin được.”
Tay ai đó chạm nhẹ vào cổ tay Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
“Nếu cậu muốn, tôi không ép.”
Tả Kỳ Hàm
“Nhưng tôi sẽ để đèn ngủ suốt đêm. Và… nếu cậu muốn ôm ai đó để ngủ, tôi ở ngay đây.”
Bóng đêm trôi chậm như máu nhỏ giọt.
Hai cơ thể nằm sát nhau, lưng chạm lưng, hơi thở giao thoa, nhịp tim đập lệch pha.
Mà vì người nằm bên cạnh quá yên tĩnh, quá nguy hiểm… và có gì đó gợi cảm một cách ám ảnh.
Trong khi đó, từ dưới tầng dưới, nơi giường bị phủ bằng vải đen…
Một ngón tay nhợt nhạt đang từ từ thò ra ngoài.
Comments
YangYang❤️🔥
tr má t ơi t tưởng t đọc truyện kinh dị ko á
2025-05-28
1