Call Him Mikey

Call Him Mikey

Số 1: Ở lại

Tuổi trẻ, thanh xuân, những kí ức mơ hồ chìm sâu trong tâm trí ngỡ như sẽ lặng yên dưới dáy hồ của sự hồi tưởng. Nhưng, ngày cái tên xa lạ ấy được đặt trước mặt tôi, mặt hồ lại gợn sóng rồi.
-----
Tôi không phải là trẻ mồ côi cả bố cả mẹ, nhưng nói tôi là trẻ mồ côi bố mẹ cũng đúng. Bố làm cảnh sát, ngày không thấy mặt, đêm cũng chẳng thấy tiếng. Mẹ là bác sĩ, cả đời cống hiến rất nhiều, đã cứu rất nhiều người, nhưng lại chết vì một thân nhân phát điên.
Mẹ mất, bố càng đâm đầu vào công việc. Ông vốn chủ đích sẽ là một cảnh sát bình thường; tuy năng lực của ông xuất chúng, nhưng ông vẫn luôn xin ở lại nơi này để bên mẹ. Nghĩa là, mẹ tôi chết, ông ấy cũng chuyển công tác.
Ông ấy rất nghiêm khắc, có lẽ là chỉ với tôi. Ông ấy rất ngầu, họ hàng ai cũng ngưỡng mộ ông; bởi cái thời đó cảnh sát vẫn là nghề đáng quý, vẫn cao cả, vẫn hùng dũng.
Mẹ mất, ai cũng nghĩ ông vô công rỗi nghề, sa đọa mà bê tha. Chỉ tôi biết, ông đã xin điều chuyển công tác, âm thầm sắp xếp mọi thứ cho tôi và để ông rời đi.
Tôi không ngốc. Năm tôi lên năm, tôi đã hiểu hết rồi. Từng lời nói của bố mẹ, của họ hàng, tôi đều nhớ, đều hiểu.
Ai đó:
Ai đó:
Bố: Nghe lời anh Isao, bố đi hơi lâu một chút,.. về sẽ mua búp bê cho con
Ông xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp như thể ru ngủ nỗi lo lắng trong tôi, nhưng:
Gazujin Sou
Gazujin Sou
// túm lấy tay áo ông//
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Con đã không cần búp bê nữa
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Bố có thể không đi không?
Tatsuki Isao
Tatsuki Isao
// hạ thấp người, giữ tôi lại, tay trái đưa lên muốn gỡ tay tôi ra khỏi bố //
Tatsuki Isao
Tatsuki Isao
Sou à, bác trai đi làm, anh ở nhà chơi với em nhé?
Gazujin Sou
Gazujin Sou
// không nghe, không thay đổi //
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Bố
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Đừng đi
Những lời nói đó là thỉnh cầu, là van xin ông ấy ở lại.
Lại chẳng ngờ được, không lời từ biệt là không thể nói nữa, không nói bình an là chẳng thể thấy ông quay về.
Bóng ông xa dần, càng lúc càng chẳng rõ bóng dáng ấy của ông nữa. Nhỏ dần rồi biết mất. Thậm chí, thứ duy nhất giúp tôi nhớ được giương mặt ấy của bố tôi, lại chính là di ảnh của ông.
Một ngày của tuổi 21, không nắng gắt, không mưa rào. Một người đứng bếp, một người lẳng lặng bước vào, tay ôm một thùng gỗ nhỏ. Người đó đứng lại, không biết nên mở miệng như thế nào. Người kia dừng lại, quay người, nhìn vào thùng gỗ cũ mèm ấy.
Gazujin Sou
Gazujin Sou
...
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Bố, về rồi
Gazujin Sou
Gazujin Sou
Nghỉ ngơi thôi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play