[FREENBECKY] LÀ TẤT CẢ HOẶC KHÔNG LÀ GÌ CẢ...
Sao lúc nào chị cũng đội nón vậy?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*quay sang nhìn nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Xuống căn tin với em đi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thôi *lắc đầu*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đi mà xuống với em đi sáng giờ chị cũng đã ăn gì đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng đông lắm...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Giờ này thưa bớt rồi không sao đâu chị *quay sang nhìn đồng hồ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đi một chút thôi mà chị
Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được rồi
Họ ngồi vào một góc yên tĩnh nhất
Nàng ăn nhiều, nói nhiều - còn cô thì chậm rãi, nhai kỹ, lâu lâu mới đáp vài câu rất ngắn
Nhưng lạ ở chỗ, cô không tỏ ra khó chịu dường như… cô quen với việc lắng nghe nàng rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị ăn nữa không? Em mua thêm chè nha? *hào hứng hỏi khi thấy cô ăn hết phần*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không cần đâu *nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhún vai* Chị ăn ít thật đó chắc vì thức cả đêm nên bao tử cũng ngủ luôn rồi
Cô không phản ứng gì chỉ đứng dậy, nhỏ nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị về phòng trước
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đứng bật dậy theo* Ơ? Gì nữa? Mới tỉnh dậy đã tính làm tiếp hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dừng chân, quay đầu lại* Còn việc dang dở
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chau mày* Chị đúng kiểu không biết tự thương mình luôn đó
Nhưng lần này, nàng không ngăn nữa chỉ lặng lẽ bước theo sau
Về đến phòng, cô bật laptop lên, tay bắt đầu đặt lên bàn phím
Nàng khoanh tay ngồi xuống ghế bên cạnh, chống cằm nhìn cô. Một lát, nàng lên tiếng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Ừm?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cho em hỏi cái này được không? *nghiêng đầu, mắt nhìn lên phần mũ vẫn kéo thấp của cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hỏi đi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sao lúc nào chị cũng đội nón vậy? Trong phòng làm gì có nắng? Không nóng à? *nói, nửa đùa nửa thật*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em thấy từ lần đầu gặp chị đến giờ, chưa khi nào chị tháo nó ra
Cô khựng tay lại một chút
Cô không trả lời ngay. Ánh mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng bàn phím bỗng im lặng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hay là… có lý do gì đặc biệt? *nói chậm lại, thấy không khí hơi đổi khác*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nếu không tiện nói thì thôi, em không ép đâu *thêm vào, giọng dịu hơn*
Một lúc lâu sau, cô mới nói giọng nhỏ, đều, nhưng có gì đó xa xôi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Chị không thích bị nhìn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chớp mắt* Nhìn?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lúc làm việc... Lúc mệt... Lúc không cố gắng được nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn không quay sang, tay siết nhẹ phần cạnh bàn* Nên chị đội nón để người ta đừng nhìn rõ chị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lặng đi*
Cô không nói như đang tâm sự mà nói như thể… đang giải thích một thói quen không ai hỏi, lần đầu tiên được nhắc đến
Một thói quen có từ lâu, từ rất lâu — và ở một nơi nào đó, chắc hẳn từng có những ánh mắt làm người ta thấy mệt hơn cả công việc
Nàng ngồi yên một lúc, rồi chậm rãi nói, nhẹ như gió thoảng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị biết không… nếu em được nhìn thấy chị thật sự kể cả lúc mệt thì em không thấy chị yếu đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ngược lại, em thấy chị rất người, rất thật
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không đáp*
Nhưng cô thấy… bàn tay cô đã rời khỏi bàn phím, khẽ buông ra, thả lỏng
Công ty bắt đầu thưa người
Nàng xếp lại giấy tờ, thở dài một cái rồi đứng dậy. Nàng có cảm giác lạ trong lòng - kiểu như hôm nay… sẽ có chuyện gì đó xảy ra
Gió lặng, không khí hơi ngột
Vừa định bước đi, thì giọng nói vang lên sau lưng
Nàng quay lại. Là Jay, người đồng nghiệp gần đây cứ đeo bám nàng không buông
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Anh… anh chưa về à? *cố nén vẻ khó chịu*
Jay
Anh chờ em... Đi ăn với anh chút nha?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em không rảnh
Jay
Lúc nào em cũng nói thế! Em tính né anh hoài vậy hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em đã nói rõ là không...
Chưa kịp dứt lời, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo giật lại
Jay
Anh hỏi em đàng hoàng đó trả lời đi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Buông ra! Anh làm cái quái gì vậy? *hoảng hốt, vùng vẫy*
Tiếng va mạnh như trời giáng
Cơ thể hắn bật ra sau, ngã sấp xuống nền đất, trượt cả lưng vào bức tường gần đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đứng sững*
Cô đứng đó, một chân cô còn chưa hạ xuống hẳn sau cú đá
Vành mũ che khuất nửa mặt, chỉ thấy ánh mắt lạnh như thép đang nhìn thẳng vào hắn ta
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chạm vào em ấy lần nữa…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nói, từng chữ một* …tôi sẽ không nương tay
Hắn ôm ngực, lồm cồm bò dậy. Hắn lắp bắp định nói gì đó, nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt cô - ánh mắt mà lần này, không có bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự cảnh cáo rõ rệt - hắn quay lưng, chạy biến khỏi chỗ đó mà không ngoái lại
Cả không gian trở lại im lặng
Chỉ còn nàng và cô đứng đó
Một hồi lâu sau, cô quay sang
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ổn chứ?
Nàng vẫn còn thở mạnh, nhưng mắt nàng đã bắt đầu ánh lên sự ấm áp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ổn rồi… nhờ chị
Rồi nàng nhìn tay mình cổ tay vừa nãy bị nắm chặt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Anh ta kéo mạnh quá… chắc sẽ thâm mất
Cô không nói, nhưng bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng lên kiểm tra, tay cô lạnh, nhưng chạm vào lại khiến nàng thấy an tâm đến lạ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không gãy nhưng tối chườm đá đi *nói, giọng vẫn đều đều*
Nàng nhìn gương mặt cô lúc gần như vậy nửa mặt dưới bóng nón, nhưng ánh mắt dịu đi hẳn khi nhìn tay nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*buột miệng* Người gì đâu mà cứ lạnh như băng, mà hành động thì nóng như lửa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khựng lại, buông nhẹ tay nàng ra* Chị không quen để người ta nhìn thấy mình lúc nổi nóng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười, ánh mắt lấp lánh* Em thấy rồi đó và em thích
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không trả lời*
Nàng thấy được khóe môi cô, có gì đó khẽ nhúc nhích… như đang muốn cười
Comments