[DooGem] Người Thuê Phòng Bên Cạnh
Chương 3: Cơn mưa thứ ba
Không phải mưa rả rích như mấy ngày đầu tháng mà là mưa xối xả
Nước mưa tạt mạnh vào cửa kính, gió giật tung mái hiên cũ kỹ
Hải Đăng chạy ra ngoài kéo lại mấy chậu cây bị ngã
Khi quay vào, anh khựng lại
Hoàng Hùng đang ngồi trên bật thềm, cả người em ướt sũng
Tay ôm đầu gối, đầu gục nhẹ tựa như đã ở đó từ lâu - im lặng và lạc lõng giữa thế giới đang gào thét
Đỗ Hải Đăng
Em làm gì ở đây?
Đỗ Hải Đăng
Sao không vào nhà?
Anh bước tới chỗ em, tim chợt thắt lại
Mắt đỏ, môi tái, tóc dính bệt vào trán
Huỳnh Hoàng Hùng
Em thích nghe tiếng mưa
Đỗ Hải Đăng
Ướt như này muốn bệnh hả?
Hoàng Hùng không chống cự
Người em nhẹ đến mức như chỉ cần một con gió, em sẽ tan thành mưa mất
Anh để em ngồi xuống ghế, đưa khăn, lấy áo khoác khô
Huỳnh Hoàng Hùng
Đừng để em đi viện là được
Huỳnh Hoàng Hùng
Em ghét mùi bệnh viện
Em nói khẽ, như nửa đùa nửa thật
Đỗ Hải Đăng
Em bệnh thật rồi đấy
Đỗ Hải Đăng
Có sốt không?
Thay vào đó, em ho khan và kéo dài
Anh vào lấy thuốc, nhiệt kế và chăn
Lần đầu tiên từ khi dọn đến, Hoàng Hùng nằm trên giường nhà anh, cuộn lại như con gấu nhỏ bị thế giới bỏ quên
Đêm đó, anh ngồi bên canh sốt
Qua ánh đèn mờ, anh thấy từng đường xương ở cổ em
Những nốt mờ như vết kim trên cánh tay trái
Đôi môi khô và đôi mắt nhắm hờ như sợ lỡ mất điều gì
Anh chưa từng thân với ai đến mức này
Cũng chưa từng thân với ai đến vậy
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy
Ánh nắng xuyên qua khe cửa, tạo thành từng vệt dài trên mặt đất
Hải Đăng đã ngủ gục cạnh giường
Em nhìn anh thật lâu, khẽ vươn tay chạm nhẹ vào tóc anh - như một thói quen cũ thuộc về ai khác, nhưng giờ…chỉ có thể làm trong lén lút
Comments
Mie(Minebebelingie)
T nè m
2025-06-04
1