Trời cũng vừa đến giờ trưa. Ánh nắng hắt nghiêng qua ô cửa sổ bếp, vẽ một vệt sáng vàng nhạt trên mặt sàn gỗ. Hạ Lam mở cánh tủ lạnh cũ, lục tìm vài nguyên liệu đơn giản. Có ba quả trứng gà, hai trái cà chua đỏ chín mọng, một hộp đậu hũ non còn nguyên, và một túi giá đỗ mới mua sáng nay từ bà cụ dưới chợ.
Cô đặt từng món lên bàn, rồi quay ra phía kệ gạo. Mở nắp hũ, mùi gạo mới thoang thoảng bay lên. Hạ Lam lấy chén cảo ra đong gạo, một chén vừa đủ cho một người, rồi thêm một ít nữa cho chắc bụng. Gạo được đổ vào nồi nhỏ, cô mang ra vòi nước.
Dưới làn nước mát, bàn tay cô khuấy nhẹ, những hạt gạo trắng đục trôi trong lòng bàn tay. Cô vo hai lần, rồi đổ nước thứ ba vào, lần này thì trong hơn. Khi thấy vừa ý, cô đổ gạo vào nồi cơm điện, thêm nước theo thói quen, rồi đặt lòng nồi vào máy. Bàn tay bấm nút “Cook” một cách nhẹ nhàng, tiếng “tạch” vang lên nhỏ xíu mà khiến không gian như có thêm một nhịp sống.
Cô quay lại bàn bếp, rửa sạch cà chua rồi cắt múi cau từng quả. Đậu hũ được mở hộp cẩn thận, đặt vào rổ cho ráo bớt nước. Cô dùng dao bén cắt đậu thành từng khối vuông nhỏ, động tác chậm rãi, tránh để đậu bị vỡ. Giá đỗ được nhặt sơ lại, những rễ dài không cần thiết được kéo nhẹ bỏ đi.
Trong lúc đó, cô lẩm nhẩm hát một đoạn nhạc không rõ lời, giai điệu đều đều như một thói quen đã cũ.
Cô bắc nồi nhỏ lên bếp, bật lửa vừa. Một chút dầu ăn được rót vào đáy nồi, láng nhẹ. Khi dầu vừa nóng, cô cho cà chua vào trước, tiếng xèo nhỏ vang lên, mùi chua ngọt thoảng trong không khí. Cô dùng vá đảo đều tay, thêm chút muối để cà chua nhanh mềm. Khi thấy cà đã chín tới, cô chế vào nồi một lượng nước vừa phải, đậy nắp lại chờ sôi.
Lúc nước bắt đầu lăn tăn, cô thả đậu hũ non vào từng miếng một, tay rất khẽ để tránh làm nát. Một lát sau, giá đỗ được cho vào sau cùng, kèm theo chút hạt nêm và tiêu xay. Cô nếm thử, mùi vị vừa miệng, thanh đạm và dịu dàng. Trứng được đập ra chén, khuấy sơ rồi rưới nhẹ vào nồi theo vòng tròn, tạo thành những dải lụa mỏng lững lờ trôi trong nước canh đỏ vàng.
Cô tắt bếp, múc một tô canh ra đặt lên bàn. Gần đó, nồi cơm vừa đúng lúc nhảy nút “Warm”, hạt gạo nở đều, dẻo và thơm. Cô múc một chén đầy, hơi nóng bốc lên phủ mờ mặt chén.
Hạ Lam ngồi xuống bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, ngắm nhìn bát cơm trắng và tô canh đơn giản mà ấm lòng. Ngoài kia, gió lướt qua vòm lá. Còn trong này, một bữa cơm trưa lặng lẽ đang chờ một người chạm đũa. Và cô chỉ khẽ mỉm cười rồi gắp miếng đậu hủ đầu tiên, để mặc hương vị quen thuộc làm dịu đi những khoảng trống trong lòng.
Rất lâu rồi cô không có cảm giác thong thả ăn cơm như bây giờ. Hồi còn làm việc ở thành phố, ngày nào cũng chạy đua với thời gian, bữa trưa thường chỉ là ổ bánh mì ăn vội bên bàn làm việc, hay gói mì tôm pha tạm trong phòng nghỉ. Có hôm bận đến mức chỉ uống một ly cà phê thay cho bữa ăn, dạ dày trống rỗng nhưng đầu óc vẫn phải xoay theo guồng quay công việc.
Bây giờ, giữa không gian yên tĩnh của ngôi nhà gỗ nhỏ, với mùi canh thơm dịu lan nhẹ trong không khí, cô thấy như mình đang sống thật sự. Từng hạt cơm dẻo quyện cùng vị ngọt thanh của đậu hủ, chút chua chua của cà chua, mềm mềm của trứng tuy đơn giản nhưng làm ấm lòng đến lạ.
Hạ Lam đặt đũa xuống, đưa tay chậm rãi nhấc tách trà lên, hơi ấm vẫn còn vương trên thành sứ. Mắt cô dõi theo vạt nắng đang lặng lẽ di chuyển trên nền gạch. Mọi thứ chậm rãi như thể thời gian cũng nương theo bước chân cô, không còn hối hả, không còn tiếng còi xe, không còn chuông điện thoại reo liên tục hay những lời thúc giục không tên.
Có lẽ, chính những phút giây thế này mới là điều cô luôn tìm kiếm, một chút bình yên đủ để thở sâu, một chút tĩnh lặng để lắng nghe chính mình.
Cô cúi đầu, mỉm cười rất khẽ. Bữa cơm không ai chia sẻ, nhưng cô lại không thấy cô đơn. Bởi trong lòng cô, khoảng trống ấy đang được lấp dần bằng những điều thật nhỏ bé: tiếng chim hót trên cành bồ đề, mùi nắng nhè nhẹ trên tóc, và tô canh đơn giản do chính tay cô nấu. Những điều ấy không ồn ào, nhưng lại chạm đến trái tim một cách dịu dàng.
Hạ Lam tận hưởng bữa cơm của mình trong im lặng, không tiếng nói, không âm thanh dư thừa, chỉ có tiếng thìa chạm khẽ vào thành bát và nhịp thở nhè nhẹ của chính cô. Gió từ khe cửa khẽ luồn qua, mang theo mùi cỏ non và chút hương gỗ mục từ hiên nhà, mơn man bên má như bàn tay ai đó vô tình lướt qua. Không khí trong lành, vừa đủ ấm nóng để không thấy lạnh, lại có chút man mát dịu dàng khiến người ta muốn thả mình trôi giữa lưng chừng ngày tháng.
Cô nhai chậm rãi, cảm nhận vị ngọt của cơm quyện trong đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng mà nghe như đang xoa dịu cả dạ dày lẫn tâm hồn. Bên ngoài, nắng trải xuống vườn cỏ những mảng sáng chênh chếch, lấp lánh như lụa óng. Một chú bướm vàng bay lửng lơ qua khung cửa mở, dập dờn như sợi ký ức cũ.
Cô không vội gắp thêm miếng nào, chỉ ngồi lặng một chút, để hơi thở hòa vào nắng và gió, để mình được sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Hạ Lam hít một hơi thật sâu, lòng dường như cũng nhẹ đi một chút. Cô cúi đầu ăn thêm vài đũa, tay vẫn giữ nhịp khoan thai, như thể sợ rằng ăn nhanh quá sẽ làm tan biến mất cái yên bình đang len lỏi khắp không gian này.
Đang ăn, Hạ Lam bất giác ngước nhìn ra khoảng sân trước nhà. Nắng vẫn đổ đều trên nền đất, màu nắng vàng hoe khiến bụi cỏ dại cũng trở nên dịu dàng hơn. Sát mép hiên là một vạt đất nhỏ, cỏ mọc chưa quá cao, đất có vẻ còn tơi và khá mềm. Bên hông nhà, gần chỗ hàng rào hở, cũng còn một khoảng trống đủ để trồng vài luống rau.
Cô gắp thêm một miếng đậu hũ, vừa nhai vừa để tâm trí mình trôi về những hình ảnh giản dị. Cô thầm nghĩ, nếu trồng một ít rau cải, thêm vài bụi tía tô, húng quế, hay mấy luống hành lá, thì mỗi bữa cơm lại có thể ra vườn hái một ít, tươi ngon và thơm lừng. Vừa tiết kiệm, vừa có niềm vui nho nhỏ trong ngày.
Nghĩ tới đó, khóe môi cô khẽ cong lên, một nụ cười thoáng qua như gió lướt nhẹ trên mặt hồ. Cô hình dung cảnh mỗi sáng thức dậy, tay xắn quần áo, mang đôi dép cũ đi ra vườn tưới cây, hít thở không khí trong lành, nghe tiếng chim ríu rít trong vòm lá, bình yên như một thước phim cũ quay chậm, dịu dàng và không vội.
Bữa cơm vẫn còn dang dở, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu thấy đầy. Không phải vì thức ăn, mà vì sự an yên đang lớn dần lên, như một cái cây vừa nảy mầm trong nắng.
Cô lặng lẽ đặt đôi đũa xuống mép bát, đưa mắt nhìn lại khoảng sân trước mặt lần nữa. Mảnh đất nhỏ kia, chiều nay sẽ được làm sạch cỏ, xới lên, chuẩn bị đón những hạt giống đầu tiên. Mùa này trồng cải xanh là hợp, có thể chen thêm vài bụi rau thơm ở góc vườn, thỉnh thoảng lại cắm thêm nhánh tỏi, nhánh hành cho vui mắt.
Updated 22 Episodes
Comments
Huê Nguyễn
sau bao ngày tất bật giờ phút này sẽ được thư giãn nghĩ ngơi, thưởng cho bản thân mình những khoảnh khắc bình yên ngọt ngào
2025-06-13
1
Cá Thu Đao
Hay quá mình chưa nghĩ đến việc viết về nấu ăn luôn, phải học hỏi
2025-06-09
2
Tuan Anh
♥️♥️
2025-05-28
2