Ăn xong, Hạ Lam đứng dậy, tay nhẹ nhàng gom bát đũa đem vào bồn rửa. Nước ấm chảy đều qua tay, rửa trôi dầu mỡ lẫn chút mệt nhọc còn vương. Chiếc bát sứ trắng được cô rửa sạch, úp xuống kệ gỗ, bên cạnh là đôi đũa gỗ nhỏ và chiếc muỗng inox cũ. Phần canh còn lại, cô để nguội bớt rồi múc vào chiếc tô có nắp, đặt gọn trong ngăn mát tủ lạnh, nghĩ bụng buổi chiều đói thì hâm lại, thêm chút cơm là đủ cho một bữa đơn giản.
Xong việc, cô lau tay bằng chiếc khăn bông treo bên cửa, rồi thong thả đi vòng quanh nhà. Bước chân chậm rãi trên nền gạch mát, mỗi góc tường đều đã được lau qua một lượt, đồ đạc cũng đã được sắp xếp gọn gàng. Cô khẽ đẩy cánh cửa sổ trong phòng ngủ, để ánh sáng ùa vào, thấy lòng mình cũng như sáng hơn một chút.
Ngôi nhà gỗ cũ kỹ giờ đã tươm tất hơn rất nhiều so với ngày đầu cô đặt chân tới. Những lớp bụi dày đã được lau sạch, mùi ẩm mốc cũng nhạt dần, thay vào đó là mùi gỗ nắng lên, thoang thoảng hương thơm rất riêng của một nơi đã từng có người sống và từng ngủ yên qua nhiều năm tháng.
Cô đi ra sân. Mảnh sân rộng trước hiên vẫn còn những bụi cỏ mọc thấp, chen lấn nhau từng cụm. Bên góc trái, vài viên gạch lát lở mất, để lộ ra đất trống, lấm tấm đá sỏi. Cỏ không quá rậm, nhưng mọc lan tùy ý, khiến sân trông lộn xộn và thiếu sức sống.
Hạ Lam đứng nhìn một vòng, hít sâu một hơi, mùi đất lẫn mùi nắng tràn vào ngực. Cô nghĩ có lẽ chỉ cần một buổi chiều thôi là dọn xong đám cỏ này. Sau đó, cô có thể bắt đầu trồng rau, làm vài hàng gạch nhỏ viền lối đi, đặt thêm một chiếc ghế gỗ dưới gốc cây để chiều chiều ngồi ngắm nắng, uống trà, nghe chim hót.
Cô cúi người, nhổ thử một nhúm cỏ gần chân. Gốc rễ còn non, dễ bật lên khỏi đất, làm tay cô dính chút bùn ẩm. Cô mỉm cười. Có lẽ, bắt đầu từ đây cũng không tệ.
Không chần chừ, Hạ Lam đứng dậy đi vào nhà, mở tủ lấy chiếc mũ rộng vành treo nơi mắc áo, mang thêm đôi bao tay làm vườn màu xám tro đã mua từ trước, rồi cầm theo cái liềm nhỏ được để sẵn trong góc bếp. Cô bước ra sân, tay áo xắn cao lên tới khuỷu, ánh nắng đã dịu dần nhưng vẫn đủ ấm để mồ hôi đọng nhẹ trên trán.
Cô bắt đầu từ góc sân gần hàng rào, chậm rãi luồn tay vào gốc cỏ, nhổ lên từng búi một. Chỗ nào rễ bám chắc thì dùng liềm cắt sát gốc, rồi gom lại thành từng đống nhỏ. Tay dính đầy đất, đầu tóc rối bời theo từng lần cúi xuống đứng lên, nhưng cô không thấy phiền. Có cái gì đó thật yên ổn trong nhịp điệu lặp lại này, giống như mỗi nhúm cỏ bị nhổ lên là một phần mệt mỏi trong lòng cũng theo đó mà rơi rụng.
Mặt trời dịch dần về phía sau lưng núi, bóng cô đổ dài ra trước sân. Âm thanh duy nhất là tiếng lá xào xạc và vài tiếng chim gọi nhau trở về tổ. Không gian vắng lặng đến mức cô nghe rõ cả nhịp tim mình giữa gió trời man mát. Cô không biết mình đã làm bao lâu, chỉ đến khi bầu trời nhuộm màu cam nhạt, đám cỏ cuối cùng cũng được gom gọn lại.
Cô đứng dậy, đi lấy một chiếc bao rác lớn trong kho sau nhà, lặng lẽ thu từng nắm cỏ lớn cho vào trong. Có chỗ dính cả đất ẩm và sỏi nhỏ, cô phải rũ nhẹ rồi mới bỏ vào bao. Mỗi lần nắm một ít, tim cô lại như được gạn thêm chút trống trải – vừa vơi vừa đầy, không biết là mệt hay là thỏa mãn.
Khi mọi thứ đã dọn xong, sân nhà hiện ra với một dáng vẻ khác: gọn gàng, sạch sẽ, có đôi chỗ đất trống lộ ra màu nâu sẫm dưới ánh chiều, nhìn thấy mà mát lòng. Hạ Lam mệt đến mức chẳng buồn đứng nữa, cô ngồi bệt xuống đất, hai tay chống ra sau lưng, ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu. Mùi đất lẫn vào mùi gió, ngan ngát và ấm áp như một cái ôm lặng thinh.
Nhìn khoảng sân trống không còn lộn xộn, tim cô như nhẹ đi vài phần. Cô mỉm cười rồi ngồi yên như thế, để mặc hoàng hôn chảy tràn xuống vai áo, và để tâm trí được thảnh thơi trôi theo màu trời đang dần sẫm lại.
Khi Hạ Lam còn đang ngồi nghỉ dưới sân, chưa kịp đứng dậy thu dọn nốt bao cỏ cuối cùng thì một bóng nhỏ chạy băng qua khoảng hở nơi hàng rào. Là cậu nhóc ban sáng, lần này trên tay còn ôm theo một chiếc rổ nhỏ, bên trong xếp gọn gàng chừng mươi trái hồng khô màu đỏ sẫm, quả nào quả nấy đều to và tròn.
Thấy cô nhìn mình, cậu bé hơi khựng lại, tay giữ chặt lấy rổ hồng, ánh mắt ngập ngừng. Cậu không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn cô, rồi chậm rãi bước đến, đưa chiếc rổ ra phía trước như thể đang dâng một món quà quý.
Hạ Lam mỉm cười dịu dàng, đưa tay đỡ lấy rổ hồng, lòng thầm thấy ấm áp vì sự ngây thơ chân thật ấy.
“Cảm ơn em nha, hồng nhìn ngon quá.” Cô nói, giọng mềm nhẹ như nắng chiều.
Cậu bé ngước lên, mắt sáng long lanh, rồi lí nhí đáp.
“Bà nội bảo nhà chị mới có người dọn tới nên đem hồng sang biếu.”
Hạ Lam bật cười khẽ, gật đầu như hiểu.
“Vậy em ở lại chơi một lát nha? Chị có vài quyển truyện cũ với chút bánh kẹo, em ăn thử xem có thích không.”
Cậu bé ban đầu có vẻ ngại, nhưng khi thấy cô vào nhà lấy ra mấy gói bánh nhỏ và mấy tập truyện tranh màu đã sờn góc, mắt cậu sáng lên rõ rệt. Cậu ngồi xuống hiên nhà, hai chân đung đưa, tay vừa cầm bánh vừa lật giở trang sách, rất nhanh đã chìm vào thế giới trong tranh vẽ.
Hạ Lam đặt rổ hồng phơi gió lên bàn gỗ trong nhà, lấy vài quả đẹp nhất rửa sạch rồi để ráo. Cô liếc nhìn cậu bé vẫn đang cắm cúi đọc, thỉnh thoảng còn lẩm nhẩm theo lời thoại trong truyện rồi lặng lẽ đi vào phòng lấy đồ đi tắm. Mồ hôi cả buổi chiều làm người cô dính bết, mái tóc cũng đã bết lại vì bụi và nắng. Cô muốn gột rửa hết những mệt mỏi để buổi tối được nhẹ nhõm và dễ chịu hơn.
Nước từ vòi sen chảy tràn trên người, mát lạnh và dễ chịu như cơn mưa đầu hạ. Hạ Lam đứng im một lúc dưới làn nước, để tâm trí mình lặng xuống theo tiếng róc rách vang đều trong phòng tắm nhỏ. Cô nghĩ về rổ hồng chín trên bàn, về cậu bé nhà bên với đôi mắt sáng, về khoảng sân vừa dọn sạch và góc đất nhỏ sẽ trồng rau trong ít ngày nữa.
Những điều giản dị nhỏ bé ấy đã đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và đủ đầy.
Updated 22 Episodes
Comments
Huê Nguyễn
có cậu nhóc hàng xóm như vậy cũng ấm áp
2025-06-13
1