Đầu ngõ Thanh Lăng, đèn đuốc treo cao, từng ngọn đèn lồng đung đưa trước gió. Khói bếp bốc lên, tiếng nói cười nhộn nhịp vọng lại từ những căn nhà gần đó. Gió xuân không rét căm căm như mùa đông mà âm ấm, nhưng hơi lạnh len vào cổ áo vẫn khiến người ta lạnh đến tận xương.
Tô Vận không kìm được mà nhích lại gần hắn, Bùi Dực khẽ nhíu mày, tim hắn đập nhanh. Chóp mũi hắn còn vương hương thơm của thiếu nữ, mùi hương ấy khe khẽ lướt qua tay áo, dừng lại nơi hơi thở hắn chưa kịp thu về. Hương thơm ấy ,đến rất khẽ, ngọt ngào như hoa hạnh đầu mùa, lại thanh mát như sương mai. Làm hắn có chút si mê muốn lại gần nàng mà ngửi thử. Trái tim hắn cũng ngứa ngáy như có chiếc lông chim khẽ quét qua.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, đôi mặt đào hoa cong lên, mắt nàng trong trẻo như chứa cả hồ nước mùa thu, đuôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, lại có chút câu nhân, khiến người ta muốn chà đạp. Nàng đứng đó, ngại ngùng, đôi tay xoắn xuýt, áo vải thô của nàng đơn bạc, vừa nãy lôi lôi kéo kéo trên đường nên giờ này quần áo nàng không chỉnh tề, vạt áo lỏng lẻo lộ ra cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo cùng bộ ngực no đủ của nàng. Bùi Dực vội quay đầu né tránh, hắn không được tự nhiên:
" Nhà có chín gian, phía đông phòng là giếng nước, nàng cứ tuỳ tiện chọn một gian nếu thiếu gì thì nói với ta một tiếng".
Thấy nàng không đáp, Bùi Dực tưởng nàng buồn bực bị mình mua về. Hắn lúng túng giải thích: " Ta không có ý đồ xấu, cũng sẽ không chạm vào nàng, nếu nàng không muốn ở lại thì có thể...."
Hắn còn chưa nói hết câu, một cơ thể thơm ngọt mềm mại đã nhào vào trong lồng ngực hắn, Bùi Dực không kịp phản ứng suýt đã ngã nhào, hắn ổn định cơ thể, vội vàng muốn kéo người từ trong ngực ra, lại nghe được tiếng nỉ non truyền đến từ trong ngực:" Ta không còn chỗ để đi, công tử đã cứu ta, A Vận nguyện làm trâu, làm ngựa báo đáp công tử, A Vận ăn rất ít, lại có thể làm việc nhà, cũng có thể may vá, chỉ xin...chỉ xin công tử đừng đuổi A Vận đi".
Bùi Dực không biết làm sao, từ tai đến cổ hắn đỏ bừng như tôm luộc, hắn do dự, thử đưa tay chạm vào nàng, thấy nàng không có từ chối hắn mới dám vỗ về nàng. Hắn vốn không phải là kẻ tốt đẹp, lại càng không phải kẻ sẽ thương xót người khác, nhưng hôm nay lại bỏ ra ba mươi lượng bạc để cứu nàng, đến chính hắn cũng bất ngờ, chỉ là thấy nàng ở đó, mặc người chỉ trỏ, lại khóc đến đáng thương, hắn có chút thương tiếc. Nàng tốt đẹp như vậy, nếu thật sự rơi vào thanh lâu, sẽ là một cánh tay trăm người gối, mặc người chà đạp. Hắn không thể mặc kệ để số phận nàng bị tùy tiện định đoạt. Giống như hắn, từ năm sáu tuổi bị vứt bỏ kia đã không còn giống một con người, chỉ có thể khuất nhục chịu đựng.
Tiểu cô nương trong lồng ngực vẫn khóc không ngừng, nàng không ồn không nháo, cũng không la hét, chỉ thấp giọng nỉ non, đôi vai gầy gò khẽ run run, thật khiến người ta đau lòng, cô nương ngoan như vậy, sao mẫu thân nàng lại nỡ bán nàng đi. Nếu hắn có một nữ nhi như nàng sẽ cưng chiều nàng, thương nàng, cho nàng những điều tốt nhất. Nếu hắn là nam nhân, có khi cũng có nữ nhi chạc tuổi nàng, tiếc là hắn không phải. Bùi Dực khẽ thở dài, tựa cằm lên tóc nàng, tóc nữ nhi gia bóng mượt như tơ lụa thượng hạng, lại đen dài như thác nước đổ xuống, từng sợi tóc như được nắng xuân hong qua, được gió hạ chải vuốt mỗi ngày.
Tóc vương trên đầu vai nàng, lại vấn vít nơi ngón tay hắn, Bùi Dực thầm cảm thấy thỏa mãn không nói thành lời, hắn như một tên trộm hèn mọn gặp được thứ báu vật quý giá nhất, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể nàng. Tiểu cô nương thật thơm, từ trong ra ngoài đều thơm. Nghĩ vậy, tai hắn lại phủ thêm một tầng ửng đỏ, nàng tên A Vận, tên nàng thật đẹp. Hắn vuốt ve khe khẽ tấm lưng mảnh mai của nàng.
Tiểu cô nương đã ngừng khóc nhưng vẫn xấu hổ mà vùi mặt trong ngực hắn, hắn khó khăn mà nói:
" Ta không muốn đuổi cô nương đi. Chỉ là, ta không phải công tử thế gia, càng không giống nam nhân bình thường, cô nương ở lại cùng ta sẽ bị người đời dị nghị "
Tô Vận ngước mắt nhìn hắn, có chút ấm ức, lại không phục mà nói: " Công tử thế gia sẽ không cứu ta, nam nhân bình thường cũng sẽ không cứu ta, chỉ có huynh ra tay cứu ta."
Mắt nàng đỏ hoe, lại đầy khí thế mà nói ra lời này, Bùi Dực thấy thương nàng, lại thấy nàng thật đáng yêu, có lẽ nàng vẫn không hiểu lời hắn nói, nhưng thôi, nàng xinh đẹp như vậy, nếu để nàng rời đi bị kẻ tâm địa xấu xa lừa mất thì. Vẫn là để nàng ở bên hắn thì tốt hơn. Hắn không kìm được đưa tay xoa vành mắt nàng đỏ hoe của nàng, nhận ra mình thất thố, hắn vội rụt tay lại. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, tiểu cô nương đã vội giữ lấy tay hắn, nàng áp gò má mềm mại lên tay hắn mà cọ cọ, chỗ bị nàng cọ nóng rực, da thịt thô ráp của hắn chạm vào da thịt của nàng khiến cổ họng hắn khô khốc
" Cô nương, như vậy là không nên đâu...". Giọng nói hắn yếu ớt, không có sức kháng cự, nhưng vì đứng gần hắn nên Tô Vận nghe rõ từng lời hắn nói. Nàng chớp mắt tội nghiệp: " Ta chỉ muốn cảm ơn huynh, từ khi ca ca ta qua đời, chưa có ai đối tốt với ta như vậy, cũng chẳng có ai giúp ta".
Nghe nàng nói vậy, hắn còn biết từ chối nàng thế nào đây.
" Có thể cho ta biết, tên của huynh không?" Nàng lại chớp chớp mắt.
" Bùi...Bùi Dực".
Tô Vận reo lên mừng rỡ:" Tên huynh hay quá, muội có thể gọi huynh là A Dực không? A Dực, A Dực ca ca"
Bùi Dực đỏ mặt, không biết làm sao với nàng. Hắn đành chuyển chủ đề " Cô nương có đói không, trong bếp còn chút mì sợi, ta nấu cho nàng bát mì".Nói rồi hắn chạy trối chết, làm Tô Vận bật cười khúc khích.
Chỉ một khắc sau, trước mặt nàng đặt một một chén mì nóng hổi, sợi mì vàng ruộm trong bát, cùng một quả trứng trần vừa chín tới, lòng đỏ bên trong vẫn còn mềm mại như nhụy hoa chưa hé. Lớp lòng trắng bên ngoài mịn như tơ lụa, trong suốt ở rìa, trắng ngà ở giữa, mỏng manh đến mức chỉ cần nghiêng đũa nhẹ là run rẩy.Khi đũa chạm vào, lớp màng mỏng vỡ ra, lòng đỏ sánh vàng trào ra như mật. Con sâu thèm ăn trong nàng bị đánh thức, nàng ăn một lần hết nửa chén mì. Đến khi dừng đũa lại, thấy Bùi Dực đang nhìn mình tủm tỉm cười thì nàng không khỏi xấu hổ. Nàng nào có tham ăn, chỉ là tay nghề của hắn quá tốt. Đã lâu rồi nàng chưa ăn món gì ngon như vậy, từ khi ca ca tử trận, hay từ lúc phụ thân bệnh tật nằm liệt giường, nàng không còn nhớ nữa. Nàng chỉ biết từ nay không còn ai đánh mắng nàng, nàng sẽ có một căn phòng của riêng mình, một người quan tâm nàng có đói hay không.
Đầu giờ Tý, trăng đã treo cao, tấm chăn bông mỏng phủ ngang ngực. Nàng nằm nghiêng, mái tóc xõa một bên gối, hơi thở nhẹ như tơ, phập phồng đều đặn
Không còn tiếng cãi vã, không còn ánh mắt dè chừng ,chỉ còn mùi chăn bông được phơi no nắng, mùi than củi từ chiếc giường gạch ấm áp trong phòng, tiếng gió sột soạt qua khe cửa, khóe môi nàng khẽ nhếch, không rõ là mơ gì, chỉ biết rằng lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng không giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Updated 24 Episodes
Comments
Trần Trang
Chỉ 1 trứng gà hồng đào mà tg viết ra được cả đoạn Thơ luôn á,hay lắm nhé
2025-06-08
0
B🍬🧁🍧🍧🍧
mình thấy nó cuốn lắm
2025-06-13
0
Thuu
đâu ai qua ãi mỹ nhân
2025-06-04
0