Tô Vận ngồi dậy, khẽ kéo lại xiêm áo, không chút do dự mà bắt tay vào dọn dẹp lại tứ hợp viện, nơi nàng sẽ sống sau này. Tay áo được nàng xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn lại nhỏ bé như ngó sen.
Từ sân chính, nàng gom lại lá rụng. Đôi bàn tay vốn mềm mại của nàng cầm chổi trúc, quét từng lượt, lưng hơi cong, bờ mông căng tròn đầy đặn vểnh lên, tóc buộc đơn sơ bằng một sợi vải cũ lộ ra dái tai nhỏ xinh cùng cần cổ trắng nõn .Căn phòng chính được nàng mở cửa,dùng khăn lau sạch từng lớp bụi mỏng phủ trên mặt bàn, bậu cửa, chỉ có phòng của Bùi Dực vì đóng chặt cửa nên được bỏ qua.
Theo lời dặn của Bùi Dực, nàng lại gần giếng để múc nước, nước đầu xuân lạnh lẽo, thấm vào da thịt khiến Tô Vận không khỏi rùng mình, đôi tay nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng chớp chớp mắt, không biết phải làm sao.
Nàng nhóm lửa bằng ít cành củi khô, dùng một nồi đất nấu cơm, tiếng sôi lục bục vang lên giữa buổi chiều tĩnh lặng. Bên ngoài, khói bếp vương nhẹ, vẽ nên một nét ấm áp, khiến cho nơi này trông càng giống "nhà".
Tới khi trời chạng vạng, nàng đã dọn xong một bàn cơm nhỏ trong gian nhà chính. Mâm gỗ tròn không lớn, nhưng trên đó xếp bốn món đơn giản mà đầy hương sắc.Một đĩa cải thìa xào tỏi, xanh mướt, dầu thấm bóng loáng. Một tô canh củ cải hầm xương, nước trong veo, ngọt thanh, củ cải được hầm mềm nhừ đến gần như trong suốt, xương heo béo ngậy, tan ngay trong đầu lưỡi.Một đĩa trứng tráng hành, vàng óng, rìa trứng giòn nhẹ, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Một đĩa nhỏ thịt kho đậu hũ, màu nâu sậm, miếng thịt mềm, ngấm vị, đậu hũ trắng ngà thấm nước sốt.
Tô Vận thấy có hơi nóng nực, nàng vốn muốn tắm rửa thay một bộ váy áo sạch sẽ, nhưng nàng chỉ có duy nhất một bộ y phục từ vải thô, nên chỉ đành rửa mặt qua loa, còn việc tắm thì cũng đành chịu.
Khi Bùi Dực trở về, trời đã tối,đêm nay không có ánh trăng, hắn vốn xin về sớm vì sợ tiểu cô nương ở nhà một mình lại sợ hãi. Những khi đi qua Trúc Y Phường hắn lại ghé vào mua cho nàng mấy bộ y phục nên quên mất thời gian, lúc đi ra thì trời đã tối như mực, đèn đuốc hai bên đường đã được treo lên, các tiểu thương bày quầy nhỏ ven đường vẫn nhiệt tình chào mời khách. Bước chân của hắn hôm nay lại nhẹ bẫng, con đường hắn đi mất hai khắc hôm nay chỉ cần hơn một khắc hắn đã về đến nhà. Vừa đẩy cửa nhà, hắn lập tức ngửi thấy mùi thơm, mùi cơm trắng, mùi dầu tỏi, mùi thịt kho . Ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, thiếu nữ thân mình nhỏ nhắn, eo chỉ vừa một nắm tay, ngước mắt nhìn hắn đầy mong đợi, đôi mắt nàng trong vắt tựa làn nước mùa thu, mắt hoa đào cong cong như hình trăng non chưa từng dời khỏi hắn từ lúc hắn bước vào. Tay hắn buông nhẹ bọc vải mang về, nhìn nàng bước đến, hắn không khỏi có chút lúng túng. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, bộ ngực no đủ bị cánh tay đè chặt, nhưng nàng vẫn vô tư như không để ý đến, cất tiếng ngọt ngào mà gọi hắn:
“ A Dực ca ca, sao lại về muộn như vậy? Muội đã đợi huynh rất lâu rồi đấy”
Nói rồi nàng buông cánh tay đang ôm hắn ra, nhảy chân sáo về phía trước, tuy biết suy nghĩ của mình đối với nàng thật xấu xa nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Hắn dõi mắt theo bóng dáng nàng, mảnh mai, yêu điệu. Tuy nàng gầy yếu, nhưng chỗ cần đầy đặn thì cũng không khiêm tốn chút nào. Bờ mông căng tròn vểnh cao, rung rung theo mỗi bước đi của nàng. Hắn khô khan mà nuốt nước bọt, vội dời ánh mắt đi nơi khác. Hắn cảm thấy mình thật ghê tởm, lại dám nhìn nàng như vậy. Rồi hắn lại nghĩ, nam nhân nào có được nàng chắc hẳn hạnh phúc lắm. Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy một cỗ chua xót dâng lên trong cổ họng, hắn cố cắn chặt răng để áp chế cảm xúc này.
Hắn không nói lời nào, chỉ lặng im nhìn bàn cơm. Hàng mi dài khẽ cụp xuống, khóe môi mím chặt. Suốt bao năm qua, hắn chưa từng có bữa ăn nào tử tế, tự do rồi hắn vẫn luôn ăn qua quýt, uống trà cũ. Đã lâu lắm rồi… hắn không còn nhớ rõ mùi vị của cơm nhà là như thế nào. Thấy hắn trầm mặc không nói gì, nàng tưởng hắn tức giận vì mình quá hoang phí, nên có hơi chột dạ, nàng không còn vui vẻ như lúc nãy, giọng có chút buồn rầu như quả bóng xì hơi.
"Ta chỉ… thấy rau trong vườn vẫn còn tươi, thịt trong bếp còn chút, không nấu thì phí." nàng nhỏ giọng nói, tay mất tự nhiên mà sờ sờ mũi như sợ hắn trách.
Bùi Dực không đáp, chỉ ngồi xuống bàn, tay cầm đũa, rất lâu sau mới nói một câu khàn khàn:
“… Cảm ơn.”
Tô Vận tưởng mình nghe lầm, nhưng thấy tâm trạng của hắn khác thường nên nàng cũng không dám hỏi thêm. Tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, sức ăn chẳng bao nhiêu, nàng chỉ ăn nửa chén cơm, còn lại đều vào bụng Bùi Dực. Lúc này nàng mới thoáng yên tâm. Nhìn lượng thức ăn như cho mèo nhỏ của nàng Bùi Dực không khỏi nhíu mày, hắn tất nhiên nghĩ gì nói đấy:
" Cô nương, nàng ăn ít quá, phải ăn nhiều một chút, tiểu cô nương phải mập một chút với đẹp". Hắn thấy các cô nương đều muốn giảm cân, người này so với người kia càng gầy yếu hơn, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể đem các nàng thổi bay.
Tô Vận biết hắn nghĩ gì, nàng không cho là đúng, phồng má phản bác: " Ta đã ăn rất no rồi, thật đấy, rất nó rất no".Nàng còn khoa tay múa chân để vẽ cái bụng tròn tròn trong không khí.
Bùi Dực thấy nàng thật đáng yêu, hắn bật cười, Tô Vận trừng mắt nhìn hắn, tưởng hắn không tin, nàng vội kéo tay hắn đặt lên trên bụng nhỏ của mình. Hắn không kịp đề phòng, đến khi phản ứng lại thì tay đã đặt trên bụng nàng, cách một lớp vải thô, hắn vẫn cảm nhận được bụng nhỏ mềm mại, nhỏ nhắn, lên xuống theo từng nhịp hô hấp của nàng, quả thật hơi căng ra, chắc nàng thật sự đã no rồi.
Tim hắn đập loạn, vội rụt tay về.
Nàng thì lại đắc ý nhìn hắn như thể muốn nói: sao nào, đã tin ta chưa.
Bùi Dực vốn dĩ muốn nhắc nhở nàng, nam nữ khác biệt, nàng không nên như vậy, nhưng hắn lại càng khát khao sự đụng chạm thân mật như quá đỗi quen thuộc của nàng dành cho hắn. Nhìn nụ cười rạng rỡ của nữ nhân hắn đành đầu hàng. Mặc kệ nàng đi, dù sao thì hắn cũng không phải nam nhân.
Updated 50 Episodes
Comments
Ngô Huệ
anh bị thiến rồi còn làm gì được nhỉ
2025-08-06
1
Anh Hồ Thiên Trang
Nam chính gì mà vừa đẹp vừa ga lăng hết phần thiên hạ
2025-08-13
0
Mỹ Mỹ
na9 muốn giữ khoảng cách nhưng ai bảo vợ anh ngon quá😁
2025-08-11
0