mười ngày em đợi chờ

từ lần gặp gỡ ngắn ngủi hôm ấy, không hiểu vì sao, Xuân luôn cảm thấy… nhớ. không phải nhớ một người — vì cô chưa hề biết gì về người đó. Không tên, không tuổi, không một lời nói nào được trao nhau. nhưng ánh mắt ấy, dáng người ấy, và cả không gian ngập hương gỗ và hoa khô… tất cả như ghim vào một góc ký ức mà cô không thể làm lơ. nên rồi, cô quay lại. không phải một lần. mà là nhiều lần.
những buổi chiều tan ca sớm, Xuân lại ghé qua tiệm. không máy ghi âm, không sổ tay ghi chú. chỉ là một người bước vào, đi loanh quanh giữa những hàng hoa, rồi ngồi ở chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ như một vị khách vô hình.
không ai hỏi. không ai ra đón. mọi thứ trong tiệm vẫn như hôm đầu: yên ắng, thơm thoảng hương gỗ cũ và hoa khô, và đầy ắp sự dịu dàng. cô gái hôm ấy – người mà Xuân gọi là “cô chủ tiệm” trong đầu – vẫn chưa một lần xuất hiện lại. ngày thứ ba, rồi thứ năm… đến ngày thứ tám, vẫn chẳng có gì thay đổi. Xuân bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đã quá mộng tưởng? rằng một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ để khiến lòng người xao động đến vậy?
chiều ngày thứ mười, khi định sẽ đi một đoạn đường khác để không phải lướt ngang tiệm nữa, Xuân vẫn dừng lại. không hiểu sao. chỉ là đôi chân vẫn bước về phía con phố quen, như một thói quen chưa kịp xóa. cô đứng trước cửa tiệm. gió tháng sáu mát dịu, nghiêng nghiêng tán cây trước ngõ. bàn tay đặt lên tay nắm gỗ, lần đầu Xuân có ý định… không đẩy vào.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
có lẽ..
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
nên dừng lại ở đây thôi.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
dù gì cũng không gặp được người ta.
nhưng ngay khi cô nghĩ thế, một âm thanh khe khẽ vang lên – tiếng chuông gió nhỏ treo trên cánh cửa lay động vì có người vừa bước qua. và rồi, Xuân thấy cô ấy. ở cuối căn phòng, giữa dãy hoa khô xếp thành hàng tầng tầng, người con gái ấy đang đứng. mái tóc dài buộc nhẹ sau gáy, chiếc váy vải thô màu be nhạt. tay cô đang tỉ mỉ buộc từng dải ruy băng lên các lọ hoa, như thể mỗi cái nơ là một phần không thể thiếu của một kỷ niệm vừa được gói ghém.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
chị, chị ơi / khẽ gọi /
ánh nắng chiều lặng lẽ trượt qua ô cửa kính, ôm lấy dáng người ấy một viền sáng vàng dịu. không một tiếng động.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
/ quay đầu lại /
ánh nhìn ấy — vẫn là ánh nhìn Xuân từng chạm phải hôm đầu tiên. không vội vàng. không bất ngờ. nhưng đủ để khiến tim Xuân khẽ lệch đi vài nhịp. và lần này, Xuân mỉm cười trước. một nụ cười nhỏ, chỉ vừa đủ để nói rằng: "em vẫn chờ."
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
xin chào em.
tiếng nói cất lên nhẹ đến mức Xuân không chắc mình vừa nghe thật, hay là chỉ do trong đầu tự vẽ nên. nhưng rồi cô chủ tiệm đặt chiếc lọ hoa cuối cùng lên kệ, quay người bước chậm về phía Xuân. không vội. không dè dặt. chỉ là... rất bình thản, như thể hai người đã quen biết từ lâu.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
em hình như, ghé đến đây nhiều lần rồi phải không?
giọng nói ấy không trầm quá, cũng không cao quá. nó mềm như tấm rèm lụa treo trước cửa, thoảng qua tai rồi tan vào không gian quanh đầy hương gỗ. Xuân khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng như thể mình vừa bị bắt gặp một điều gì đó rất trẻ con.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
tại vì, em thấy nơi này dễ chịu / gãi đầu ngượng ngùng /
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
um, với lại, em từng thấy chị hôm trước, nên.. / ngập ngừng /
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
nên em muốn gặp chị sao?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
ừm / khẽ gật đầu /
cô chủ tiệm không ngạc nhiên. chị chỉ mỉm cười, dịu dàng như cách người ta cài nơ lên một bó hoa dành tặng người cũ.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
chị không hay ra ngoài.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
thường thì chị dành nhiều thời gian cho việc buộc hoa và dọn tủ cassette.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
/ chị nói, mắt liếc nhẹ về phía kệ gỗ dài kê sát vách, nơi có những băng cassette nhỏ được đánh số nằm ngay ngắn cạnh từng loài hoa ép khô /
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
em biết chúng dùng để làm gì không?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
/ lắc đầu /
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
chúng là lời thì thầm của những người từng ghé qua đây.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
mỗi người đến đây đều được để lại một đoạn ghi âm hay vài lời muốn nói, cho ai đó, hay cho chính mình.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
chị sẽ giữ nó lại cho họ ạ?
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
ừm, như một cách lưu giữ điều mà họ không muốn quên.
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
/ chợt im lặng quay qua nhìn Xuân, lần đầu nhìn cô thật kỹ / và nếu sau này họ quay lại, mọi thứ vẫn sẽ nằm ở đúng vị trí ban đầu.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
/ cô im lặng /
cô nhìn hàng hoa đang khô đi một cách rất đẹp đẽ trên kệ gỗ. cả những băng cassette bé xíu bên cạnh, và con số ẩn chứa điều gì đó mà cô chưa hiểu. có điều gì đó trong tim cô dịu lại.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
em là nhà báo thực tập. / nói khẽ, như một lời thú nhận /
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
ban đầu em đến đây vì tò mò.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
nhưng mà bây giờ thì-
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
chị biết / cô ngắt lời Xuân /
Hoàng Lê Kim Thanh
Hoàng Lê Kim Thanh
bây giờ thì sao?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
/ ngước lên bắt gặp ánh mắt của cô /
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
giờ thì em chỉ muốn ngồi đây..
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
và đợi thêm chút nữa.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play