chiều hôm đó, gió thổi khẽ qua những ô cửa kính tròn cong cong như khóe mắt đang cười.
trong tiệm, Xuân ngồi ở chiếc ghế mây sát góc, tay đan lại đặt trên lòng. còn chị – cô chủ tiệm – đang pha một ấm trà ủ hoa cúc.
hương thơm dịu nhẹ len qua mọi ngóc ngách của căn phòng gỗ, quẩn quanh rồi tan vào tiếng nhạc cassette đang chạy chậm chạp như để níu giữ thêm vài mảnh ký ức chưa muốn khép lại.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
chị mở cửa tiệm này bao lâu rồi ạ? / cô hỏi /
Hoàng Lê Kim Thanh
/ đặt tách trà trước mặt Xuân rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện /
mái tóc đen dài khẽ đổ nghiêng, ánh nắng qua khung cửa vẽ vài vệt sáng trên vai chị.
Hoàng Lê Kim Thanh
một năm rưỡi.
Hoàng Lê Kim Thanh
lúc đầu chị chỉ ép hoa vì thích.
Hoàng Lê Kim Thanh
sau này, người ta tới kể chuyện, để lại đoạn ghi âm, chị giữ lại hết.
Hoàng Lê Kim Thanh
không biết từ lúc nào, tiệm đã trở thành nơi người ta chọn để gửi những điều chưa kịp nói.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
/ cô ngập ngừng rồi khẽ cười /
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
nghe giống như..
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
một nơi chữa lành vậy.
Hoàng Lê Kim Thanh
chắc là vậy / cô gật đầu /
Hoàng Lê Kim Thanh
có người đến vì một cuộc chia tay, có người là để gửi lời chưa từng nói với người thân đã mất.
Hoàng Lê Kim Thanh
chị không hỏi nhiều, họ muốn để lại gì thì cứ để lại, hoa, âm thanh, một con số, đủ là được.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
vậy còn chị?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
vì sao chị lại bắt đầu?
Hoàng Lê Kim Thanh
/ cô im lặng một lúc, đôi mắt đen nhìn ra ô cửa kính mờ sáng, rồi cô nói, giọng nhỏ / chị từng có một người rất thân, nhưng chị để người đó đi mà không kịp giữ lại điều gì.
Hoàng Lê Kim Thanh
chị tự ép một cành lavender khô, thu một đoạn ghi âm, tự đặt con số ngày mà tụi chị gặp nhau lần đầu… rồi chị cất nó vào một ngăn tủ.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
và từ đó, có thêm nhiều ngăn tủ nữa? / khẽ hỏi /
Hoàng Lê Kim Thanh
ừ, từ đó.
Xuân nhìn những ngăn tủ gỗ đựng đầy hoa khô. mỗi ngăn có một băng cassette và con số nhỏ được viết tay rất nắn nót.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
còn các loài hoa thì sao ạ?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
có những loài em còn chưa nhìn thấy.
Hoàng Lê Kim Thanh
/ cô mỉm cười rồi bất chợt đứng dậy, lấy ra từ kệ gỗ một lọ thủy tinh đựng vài cánh hoa màu xanh nhạt /
Hoàng Lê Kim Thanh
đây là nigella*, người ta gọi là ‘tình yêu trong màn sương’, ép khô rồi, vẫn giữ được màu nhẹ như mộng.
Hoàng Lê Kim Thanh
/ đưa tay lấy một lọ thủy tinh khác /
Hoàng Lê Kim Thanh
còn đây là delphinium*, tượng trưng cho lòng thành, những ai muốn tha thứ hoặc tạm biệt điều gì đó thường chọn nó.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
chị biết nhiều quá ạ! / lặng lẽ thốt lên /
Hoàng Lê Kim Thanh
/ cô cười nhẹ / vì chị từng là người đi gửi đoạn ghi âm đầu tiên.
Xuân không hỏi thêm. không cần lời giải thích, cô chỉ hiểu rằng có những nỗi buồn khiến người ta thôi không muốn giấu nữa – nhưng cũng không còn đủ sức để kể hết ra bằng lời.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
chị ơi, chị tên gì vậy ạ?
Hoàng Lê Kim Thanh
Thanh, Kim Thanh.
Hoàng Lê Kim Thanh
còn em?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
em là Xuân ạ, Ngọc Xuân.
lần đầu tiên, cả hai cười.
một nụ cười thật, không vì xã giao hay vì muốn dễ chịu hơn trong một không gian xa lạ.
từ chiều hôm đó, Xuân ghé tiệm thường xuyên hơn. có hôm chị Thanh bận, Xuân vẫn cứ ngồi đó. đọc vài trang sách.
hoặc chỉ ngắm những đóa hoa đang khô dần, như nhìn thấy một điều gì rất nhẹ nhàng đang từ từ được chữa lành.
cô và chị Thanh trao đổi số điện thoại. nhưng dường như cả hai đều không giỏi nhắn tin.
vẫn là tiệm hoa ấy, vẫn là không khí trầm lặng mà dễ chịu, vẫn là những lần chạm mắt thoáng qua, nhưng sâu.
một chiều thứ bảy, Xuân đứng bên giá gỗ gần cửa sổ, lấy hết can đảm hỏi
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
cuối tuần này chị có rảnh không ạ?
Hoàng Lê Kim Thanh
/ cô đang buộc ruy băng nơ lên một lọ hoa có hoa lan hồ điệp trắng và một nhành baby tím, cô quay lại, hơi nghiêng đầu / muốn hẹn chị đi đâu à?
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
em biết một quán café nhỏ gần bờ sông, sau đó… mình có thể đi bộ qua công viên, ngắm hoàng hôn ở khúc sông nổi tiếng ấy.
Nguyễn Trần Ngọc Xuân
em nghe nói, các cặp tình nhân hay ra đó mỗi khi chiều tàn.
chị Thanh nhìn Xuân vài giây – cái nhìn không đọc được điều gì cụ thể.
Comments