Chương 2: Níu giữ đạo mạch

"Chưởng môn, xin đừng mà!"

Năm bóng người kế tiếp cũng nhanh chóng quỳ xuống, tiếng gào khản cả cổ, vang vọng trên đỉnh núi hoang vắng.

Chu Bào nhào tới, thân hình mập mạp khiến đá dưới chân lún xuống. Gương mặt tròn như cái bánh bao, lúc này đỏ bừng vì xúc động, nước mắt đọng quanh mắt mà không kịp rơi. Gã luôn thích cười, thích ăn, nhưng hôm nay, nụ cười ấy đã biến mất hoàn toàn.

Kế đó là Hắc Phong, dáng người thấp bé, gương mặt đen sạm vì năm tháng tu luyện trong rừng sâu. Đôi mắt nhỏ dài, sắc như mắt ưng, lúc nào cũng đầy cảnh giác, nhưng giờ lại ánh lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy. Hắn cắn răng quỳ xuống, cúi đầu sâu đến mức trán chạm đất.

Dương Tử bước lên, thân hình vạm vỡ như tảng đá lớn, bắp thịt cuồn cuộn dưới lớp y phục cũ. Trên trán hắn vẫn còn vết sẹo chưa lành sau lần ra ngoài bảo vệ môn phái. Người như hắn, quen đối mặt với hung thú và địch nhân, thế mà lúc này lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

"Xin Chưởng môn thu hồi mệnh lệnh..."

Bên trái hắn, Hàn Thanh lặng lẽ quỳ xuống, tay xiết chặt viền áo. Dung mạo thanh tú như thư sinh bước ra từ tranh thủy mặc, đôi mắt lúc nào cũng ôn hòa, lại vì đau lòng mà khẽ run. Mái tóc dài rủ xuống che nửa mặt, càng làm hắn giống một học giả vừa mất đi đạo trường trong lòng.

Sau cùng là Diệp Sở Nhi, dáng người nhỏ nhắn như thiếu nữ chưa trưởng thành, áo lam bạc màu ôm sát thân thể gầy gò. Đôi mắt tròn xoe thường ngày trong sáng vô tư, lúc này lại đẫm lệ, bờ vai run lên không ngừng. Nàng quỳ sát bên chân Thái Tâm đạo nhân, hai tay níu lấy mép áo ông, giọng lạc đi vì nức nở:

"Chưởng môn... xin người đừng bỏ rơi bọn con..."

Gió núi lại nổi lên, cuốn theo tiếng kêu đau đớn, hòa lẫn vào sắc trời xám xịt sau áng mây vừa che, như cũng muốn gào khóc cùng những con người này.

Thái Tâm đạo nhân im lặng rất lâu. Đôi mắt vẩn đục nhìn đến từng gương mặt quen thuộc, những gương mặt ông đã dạy dỗ, bảo vệ, hy vọng từng ngày.

Ánh mắt ấy chậm rãi lướt qua Chu Bào mập mạp mà trung hậu, qua Hắc Phong cứng cỏi, lạnh lùng mà trung thành, đến Dương Tử lực lưỡng luôn che chắn cho đồng môn. Ông lại nhìn Hàn Thanh, người thanh niên trầm lặng nhưng sâu sắc, và Diệp Sở Nhi, cô gái nhỏ có nụ cười như ánh trăng rằm.

Lòng ông trào dâng một luồng ấm áp lạ thường. Thứ ấm áp ấy không đến từ linh khí thiên địa, mà đến từ niềm tin, rằng ông đã không sai khi nuôi hy vọng. Nhưng đồng thời, chính điều đó khiến lòng ông càng thêm đau đớn.

Giọng ông khàn khàn cất lên, không phải trách mắng, không phải gào thét, mà là một lời thì thầm nghẹn ngào khắc sâu vào tận tâm can:

“Các ngươi... ai cũng là người ưu tú. Là những hạt minh châu sáng giá. Ở lại Phong Vân Môn này… chỉ có thể làm mờ đi ánh sáng của các ngươi.”

Gió thổi vạt áo rách nát của ông bay phấp phới như tàn lửa cuối cùng của một ngọn đèn cạn dầu. Nhưng ánh mắt ông khi ấy lại sáng rực, như gom hết tinh quang còn sót lại trong tim.

“Hãy nghe ta một lần. Như là… lệnh cuối cùng. Các ngươi đi đi. Hãy đến nơi mà các ngươi có thể phát triển, nơi có thể giúp các ngươi hoá thành chân long, hoá thành thiên kiêu.”

Ông ngước nhìn bầu trời xám bạc trên đỉnh núi, giọng trầm xuống, nghẹn như chôn vùi một phần linh hồn:

“Phong Vân Môn này… truyền thừa đã sớm đứt gãy. Là ta đã cố chấp, là ta ngu muội. Các ngươi… không thể giống ta, không thể cứ bám lấy một mảnh đá vụn mà dập vùi cả cuộc đời.”

Dứt lời, đôi vai gầy gò của Thái Tâm đạo nhân như khụy xuống, nhưng sống lưng ông vẫn thẳng - thẳng như lần đầu ông bước lên làm chưởng môn, dẫu tay trắng.

Hà Hồng Tuyết chậm rãi đứng dậy, gió núi lùa qua mái tóc dài rối tung, đôi môi mím chặt đến bật máu, đôi mắt rướm lệ nhưng không yếu đuối, mà là lửa giận, là niềm tin chưa từng dập tắt.

Giọng nàng run lên, nhưng từng chữ đều như đinh đóng giữa trời mây:

“Không. Chúng ta… không đi. Chưởng môn, chẳng phải trước đây ngài từng dạy chúng ta rằng, tu tiên chính là tu bổ tiên thiên thấp kém trở nên hoàn thiện, là biến những điều không thể thành có thể sao?”

Nàng bước về trước một bước, bóng dáng nhỏ nhắn in lên nền đá trước đại môn hoang vu, nhưng thần thái lại như vạn trượng hồng dương.

“Giờ đây ngài lại nói, mọi cố gắng là vô ích, là ngu muội? Không! Ta không tin!”

“Nếu đạo mạch đứt gãy… vậy thì chúng ta sáng tạo đạo mới! Xin chưởng môn xem, đây là kiếm pháp do chính ta sáng tạo ra: Tuyết Vân Hồng Kiếm!”

Dứt lời, nàng vung tay, từ túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm dài ánh bạc. Linh lực toàn thân chuyển động, một cơn gió mỏng manh lập tức dâng lên. Bàn chân khẽ xoay, thân hình nàng như tuyết lướt, nhẹ nhàng tung ra từng chiêu kiếm.

Mỗi kiếm chiêu phóng ra đều để lại những đoá hồng tuyết huyền ảo, từng cánh hoa như kết tinh linh khí tụ thành, xoay chuyển trong không trung, lấp lánh như ánh sao. Kiếm ý phiêu nhiên mà không mất sát cơ, nhẹ như khói mà vẫn chấn động lòng người.

Cả đám đệ tử sững người. Ngay cả mây trên đỉnh núi cũng như ngừng trôi.

Nhưng...

“Phập!”

Một hòn đá nhỏ từ đâu bắn tới, xuyên qua tầng tầng kiếm ảnh, đánh mạnh vào hông nàng.

“A…” Hà Hồng Tuyết rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, linh lực hỗn loạn. Một ngụm máu tươi phụt ra từ miệng, sắc mặt nàng tái nhợt. Thanh kiếm rơi xuống đá, vang lên âm thanh khô lạnh.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy bàng hoàng và đau đớn:

“Chưởng môn… ngài… vì sao?”

Thái Tâm đạo nhân không trả lời. Đôi mắt ông vẫn mịt mờ, chẳng rõ là giận, là đau, hay là sợ, sợ hy vọng lại nhen lên trong lồng ngực già cỗi đã nguội lạnh quá lâu.

Chu Bào, Hắc Phong, Dương Tử, Hàn Thanh, Diệp Sở Nhi nhanh chóng chạy đến vây quanh, sắc mặt biến đổi, giận dữ trừng mắt nhìn về phía chưởng môn:

“Chưởng môn! Người làm gì vậy?”

“Sư tỷ, tỷ có sao không?”

Nhưng Hà Hồng Tuyết vung tay, quát khẽ, giọng run nhưng vẫn giữ vẻ cứng cỏi:

“Tránh ra!”

Đám người sững lại, do dự không thôi, nhưng rồi vẫn nghe theo, lùi về phía sau, ánh mắt không giấu nổi lo lắng.

Thái Tâm đạo nhân đứng bật dậy khỏi chiếc ghế mục nát, âm thanh “cót két” như tiếng thời gian rạn vỡ. Gió núi thổi tung vạt áo bạch y đã úa màu, nhưng ánh mắt ông lại lạnh hơn cả sương trời.

Giọng ông vang lên, lãnh đạm đến tàn khốc:

“Sáng tạo kiếm chiêu? Nực cười!”

Ông chỉ tay vào Hà Hồng Tuyết đang thở dốc, máu vẫn còn vương nơi khoé môi:

“Kiếm pháp của ngươi sơ hở khắp nơi, chưa đến ba chiêu là có thể đoạt mệnh. Đó là đạo mạch mà ngươi cố chấp giữ lại sao?”

“Phong Vân Kiếm… đã sớm thất truyền! Ngươi nghĩ chỉ với vài đường kiếm loè loẹt, đặt tên kiếm quyết là Tuyết Vân Hồng Kiếm liền nghĩ có thể hồi sinh cả môn phái? Đừng ngu ngốc nữa!”

Ông bước về phía trước, bóng dáng già nua che lấp ánh nắng sớm, như một khối đổ bóng của quá khứ sụp đổ.

“Kết thúc rồi.”

Giọng ông khẽ, như gió núi thì thầm.

Rồi bỗng gằn giọng, từng chữ như đinh đóng lên linh hồn mọi người:

“Kết thúc rồi, các ngươi có hiểu không?”

Ánh mắt ông nhìn qua từng gương mặt quen thuộc: Chu Bào run rẩy, Dương Tử nghiến răng, Diệp Sở Nhi ôm chặt lấy tay Hà Hồng Tuyết... Cả đám như hoá đá, không ai nói nên lời.

Gió rít dài qua khoảng trống trước đại môn, lá khô bay xoáy lên giữa nền trời hoang lặng.

Phong Vân Môn… như thể đã thật sự kết thúc.

Hà Hồng Tuyết lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt. Từng chữ gằn của chưởng môn như lưỡi dao khắc sâu vào tim, khiến nàng nghẹn thở. Khí huyết hỗn loạn, cổ họng nghèn nghẹn, cuối cùng lại không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi, vấy đỏ vạt áo lam y.

Chapter
1 Chương 1: Đứa trẻ chăn dê
2 Chương 2: Níu giữ đạo mạch
3 Chương 3: Mang dê cầu đạo
4 Chương 4: Đàn dê phiền phức
5 Chương 5: Y phục mới tại Bách Thú Lâm
6 Chương 6: Thức tỉnh linh căn - Mộc Hoang Tằm
7 Chương 7: Tử khí hoá tơ
8 Chương 8: Thành thạo vận dụng tử tơ
9 Chương 9: Sư huynh sư tỷ đến thăm
10 Chương 10: Diện kiến - Thái Tâm đạo nhân
11 Chương 11: Hấp thu tử khí
12 Chương 12: Đánh thức linh mạch
13 Chương 13: Hàn Tinh Cổ Trùng dẫn lối
14 Chương 14: Huyết Kiến vây công - Tử Tơ Loạn Trảm
15 Chương 15: Lôi Mộc Hồ Lô
16 Chương 16: Lôi Mộc Đan - Tử Lôi Tơ
17 Chương 17: Thể Linh cảnh tầng một - Luyện Huyết
18 Chương 18: Mộc Hoang Tằm Quyết - Tằm Ẩn Trong Lá
19 Chương 19: Nguy cơ - Phục Hổ Sơn
20 Chương 20: Địch nhân tiến đánh
21 Chương 21: Lôi đài quyết chiến
22 Chương 22: Lẫn nhau bảo vệ
23 Chương 23: Chiến thắng trong cơn cuồng nộ
24 Chương 24: Thái Tâm đạo nhân nổi giận
25 Chương 25: Nước mắt của đồng môn
26 Chương 26: Tam Tông Ngũ Phái hội tụ
27 Chương 27: Trận chiến tại thiềm Nam Phong
28 Chương 28: Đại bại rút lui
29 Chương 29: Chúng ta đều còn ở đây
30 Chương 30: Tiếp nhận Phong Vân Bộ
31 Chương 31: Gió thổi Nam Phong
32 Chương 32: Tằm vá đạo, không xét thiện ác
33 Chương 33: Tịnh từ
34 Chương 34: Bộ luyện phong vân
35 Chương 35: Dùng tâm lắng nghe gió thổi
36 Chương 36: Tâm cảnh từng người
37 Chương 37: Tin tức lan truyền
38 Chương 38: Thuần khiết Huyết Lang
39 Chương 39: Ngũ tạng sinh cơ
40 Chương 40: Kiếm không nhất định phải chém
41 Chương 41: Kiếm từ tơ
42 Chương 42: Phong Lôi Tằm Ảnh Kiếm
43 Chương 43: Phong Vân Lệnh
44 Chương 44: Bóng tàn dưới vách đá
45 Chương 45: Mong ước nhỏ nhoi
46 Chương 46: Đệ tử đời tám mươi ba
47 Chương 47: Lựa chọn người truyền thừa
48 Chương 48: Đạo không cần phải hiểu
49 Chương 49: Tầm thường hoá phi thường
50 Chương 50: Đạo vị giữa rừng hoang
51 Chương 51: Có nơi để ở, có chốn để về
52 Chương 52: Đã đến lúc, chia nhà
53 Chương 53: Gieo mầm của đạo
54 Chương 54: Đạo sơ chi thực
55 Chương 55: Thập khí cảm sinh (1)
56 Chương 56: Thập khí cảm sinh (2)
57 Chương 57: Thập khí cảm sinh (3)
58 Chương 58: Bắt đầu từ những điều giản đơn
59 Chương 59: Huyết tế - Ngự Linh tộc cuối cùng
60 Chương 60: Ma nhân tiến đánh
61 Chương 61: Bích Lạc - Truyền nhân Ngự Linh tộc
62 Chương 62: Thể Linh cảnh tầng hai.
63 Chương 63: Giữ thanh tâm - sát đồ trong đêm
64 Chương 64: Ta bắt nạt hắn?
65 Chương 65: Không thể hoà giải
66 Chương 66: Sơn môn cần cải thiện
67 Chương 67: Kế hoạch cho ngày mới
68 Chương 68: Khai mở linh tuyền
69 Chương 69: Bước đầu khai sáng Bách Thú Lâm
70 Chương 70: Thể Linh cảnh tầng ba - Mệnh Linh khai
71 Chương 71: Tìm kiếm manh mối
72 Chương 72: Trận đánh cuồng nhiệt
73 Chương 73: Khai Thế Thú Linh Trận
74 Chương 74: Bắt đầu khai trận
75 Chương 75: Thú Linh thức tỉnh
76 Chương 76: Hắc Diễm Báo bất ngờ tập kích
77 Chương 77: Hỗn chiến
78 Chương 78: Đối chiến Báo Vương
79 Chương 79: Thời khắc sinh tử
80 Chương 80: Đả bại Báo Vương
81 Chương 81: Linh thực vấn đề
82 Chương 82: Đơn giản xử lý
83 Chương 83: Huyết Ma Điện
Chapter

Updated 83 Episodes

1
Chương 1: Đứa trẻ chăn dê
2
Chương 2: Níu giữ đạo mạch
3
Chương 3: Mang dê cầu đạo
4
Chương 4: Đàn dê phiền phức
5
Chương 5: Y phục mới tại Bách Thú Lâm
6
Chương 6: Thức tỉnh linh căn - Mộc Hoang Tằm
7
Chương 7: Tử khí hoá tơ
8
Chương 8: Thành thạo vận dụng tử tơ
9
Chương 9: Sư huynh sư tỷ đến thăm
10
Chương 10: Diện kiến - Thái Tâm đạo nhân
11
Chương 11: Hấp thu tử khí
12
Chương 12: Đánh thức linh mạch
13
Chương 13: Hàn Tinh Cổ Trùng dẫn lối
14
Chương 14: Huyết Kiến vây công - Tử Tơ Loạn Trảm
15
Chương 15: Lôi Mộc Hồ Lô
16
Chương 16: Lôi Mộc Đan - Tử Lôi Tơ
17
Chương 17: Thể Linh cảnh tầng một - Luyện Huyết
18
Chương 18: Mộc Hoang Tằm Quyết - Tằm Ẩn Trong Lá
19
Chương 19: Nguy cơ - Phục Hổ Sơn
20
Chương 20: Địch nhân tiến đánh
21
Chương 21: Lôi đài quyết chiến
22
Chương 22: Lẫn nhau bảo vệ
23
Chương 23: Chiến thắng trong cơn cuồng nộ
24
Chương 24: Thái Tâm đạo nhân nổi giận
25
Chương 25: Nước mắt của đồng môn
26
Chương 26: Tam Tông Ngũ Phái hội tụ
27
Chương 27: Trận chiến tại thiềm Nam Phong
28
Chương 28: Đại bại rút lui
29
Chương 29: Chúng ta đều còn ở đây
30
Chương 30: Tiếp nhận Phong Vân Bộ
31
Chương 31: Gió thổi Nam Phong
32
Chương 32: Tằm vá đạo, không xét thiện ác
33
Chương 33: Tịnh từ
34
Chương 34: Bộ luyện phong vân
35
Chương 35: Dùng tâm lắng nghe gió thổi
36
Chương 36: Tâm cảnh từng người
37
Chương 37: Tin tức lan truyền
38
Chương 38: Thuần khiết Huyết Lang
39
Chương 39: Ngũ tạng sinh cơ
40
Chương 40: Kiếm không nhất định phải chém
41
Chương 41: Kiếm từ tơ
42
Chương 42: Phong Lôi Tằm Ảnh Kiếm
43
Chương 43: Phong Vân Lệnh
44
Chương 44: Bóng tàn dưới vách đá
45
Chương 45: Mong ước nhỏ nhoi
46
Chương 46: Đệ tử đời tám mươi ba
47
Chương 47: Lựa chọn người truyền thừa
48
Chương 48: Đạo không cần phải hiểu
49
Chương 49: Tầm thường hoá phi thường
50
Chương 50: Đạo vị giữa rừng hoang
51
Chương 51: Có nơi để ở, có chốn để về
52
Chương 52: Đã đến lúc, chia nhà
53
Chương 53: Gieo mầm của đạo
54
Chương 54: Đạo sơ chi thực
55
Chương 55: Thập khí cảm sinh (1)
56
Chương 56: Thập khí cảm sinh (2)
57
Chương 57: Thập khí cảm sinh (3)
58
Chương 58: Bắt đầu từ những điều giản đơn
59
Chương 59: Huyết tế - Ngự Linh tộc cuối cùng
60
Chương 60: Ma nhân tiến đánh
61
Chương 61: Bích Lạc - Truyền nhân Ngự Linh tộc
62
Chương 62: Thể Linh cảnh tầng hai.
63
Chương 63: Giữ thanh tâm - sát đồ trong đêm
64
Chương 64: Ta bắt nạt hắn?
65
Chương 65: Không thể hoà giải
66
Chương 66: Sơn môn cần cải thiện
67
Chương 67: Kế hoạch cho ngày mới
68
Chương 68: Khai mở linh tuyền
69
Chương 69: Bước đầu khai sáng Bách Thú Lâm
70
Chương 70: Thể Linh cảnh tầng ba - Mệnh Linh khai
71
Chương 71: Tìm kiếm manh mối
72
Chương 72: Trận đánh cuồng nhiệt
73
Chương 73: Khai Thế Thú Linh Trận
74
Chương 74: Bắt đầu khai trận
75
Chương 75: Thú Linh thức tỉnh
76
Chương 76: Hắc Diễm Báo bất ngờ tập kích
77
Chương 77: Hỗn chiến
78
Chương 78: Đối chiến Báo Vương
79
Chương 79: Thời khắc sinh tử
80
Chương 80: Đả bại Báo Vương
81
Chương 81: Linh thực vấn đề
82
Chương 82: Đơn giản xử lý
83
Chương 83: Huyết Ma Điện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play