Vấn Sinh Đạo

Vấn Sinh Đạo

Chương 1: Đứa trẻ chăn dê

Mộc Hoa Thôn - cuối dãy Dã Vân, có một đứa trẻ sáu tuổi, tên gọi Bạch Nghĩa Sinh. Gầy gò, áo xám tro vá chằng vá đụp, hàng ngày ôm theo cây gậy trúc gãy đi chăn dê trên đồi cỏ cháy. Mười hai con dê trắng lặng lẽ theo sau, như đã quen hơi từ lâu, như những người bạn duy nhất còn lại.

Chiều hôm ấy, trời chạng vạng tím, mây lững lờ như khói. Nghĩa Sinh dắt đàn dê trở về, tiếng mõ lốc cốc vang vọng giữa rừng chiều. Khi bước qua cổng tre ọp ẹp, hắn đột nhiên khựng lại.

Trước thềm nhà tranh xiêu vẹo, Phong Lãng lão nhân - người nuôi hắn từ tấm bé, đang ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ mục. Mái tóc bạc xõa rũ, thân hình gầy guộc như cành khô, hơi thở mỏng manh như sắp hòa vào gió núi.

“Tiểu Sinh... lại đây một chút.” Lão nhân gọi bằng giọng khàn khàn, run rẩy như tro tàn sắp tắt. Đôi mắt đục ngầu vẫn ánh lên tia sáng kỳ lạ, như đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.

Bạch Nghĩa Sinh hoảng hốt chạy đến, quỳ sụp dưới chân lão, cả người run lẩy bẩy. “Gia gia... người làm sao vậy? Là bệnh rồi sao? Để con đi hái cỏ thuốc... gia gia đợi con một chút thôi!”

Phong Lãng không trả lời ngay. Lão lấy từ tay áo ra một tấm bản đồ bằng da thú cũ kỹ, mép đã sờn, viền thêu chỉ lam đã mục. Đặt vào tay đứa trẻ, lão nói khẽ như hơi thở gió đêm:

“Về phía nam... trăm dặm... có Phong Vân Môn... nơi đó có tiên nhân... Con phải đi... học đạo, sống một đời tốt hơn... Đừng ở mãi cái nơi khốn khó này...”

Bạch Nghĩa Sinh níu chặt lấy tay lão, đầu lắc liên tục, nước mắt ròng ròng tuôn rơi không ngừng. “Không! Gia gia, người không được chết! Người từng nói sẽ dạy con câu cá, dạy con thổi tiêu... còn chưa dạy con cách nấu cháu nữa mà... Gia gia, không mà gia gia, đừng đi mà gia gia, gia gia...”

Hắn gào khóc, òa lên như một con thú non vừa mất mẹ. Hơi ấm thân thuộc trong tay hắn đang dần tan biến, hơi thở của lão càng lúc càng mỏng, tựa sương đêm trôi vào hư vô.

Phong Lãng chỉ mỉm cười yếu ớt, bàn tay gầy khô xoa nhẹ lên đầu Nghĩa Sinh, rồi khẽ buông xuống.

Lão đã đi. Thanh âm cuối cùng cũng tắt.

Trong sân nhà cũ, chỉ còn tiếng khóc nức nở xé lòng của đứa trẻ sáu tuổi, giữa ánh tà dương rực đỏ, như máu đổ xuống núi rừng.

Đêm đó, Bạch Nghĩa Sinh không ngủ. Hắn ngồi bên thi thể đã lạnh của lão nhân, ôm chặt như sợ hơi ấm cuối cùng sẽ trốn đi mất. Mỗi tiếng nấc nghẹn lại như cứa vào tim gan non nớt. Hắn không có cha mẹ, từ lúc sinh ra đã chỉ biết có một người - Phong Lãng, là cha, là mẹ, là cả trời đất của hắn.

Thế mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại một cái xác lạnh cứng...

Sáng hôm sau, khi giọt sương đầu tiên rơi trên lá, Nghĩa Sinh tay trầy trụa đào một cái hố nhỏ bên gốc tùng già - nơi Phong Lãng thường ngồi hong nắng và kể chuyện tiên nhân cho hắn nghe. Hắn chôn lão bằng chính đôi tay nhỏ bé, run rẩy, đôi mắt vẫn chưa khô lệ. Mỗi nhát cuốc như khoét vào lòng.

Hắn dùng đá xếp thành bia, lấy con dao cùn khắc lên bốn chữ:

“Phong Lãng chi mộ.”

Không có vàng mã, không có trống kèn, chỉ có tiếng gió rì rào qua tán tùng già, và một đứa trẻ quỳ bên mộ, khấn lạy đến tàn hơi.

Khi mặt trời lên khỏi sườn núi, Bạch Nghĩa Sinh đứng dậy. Hắn đeo túi vải, cột bản đồ vào lưng, tay cầm gậy trúc. Mắt vẫn sưng đỏ, nhưng trong ánh nhìn đã có thứ gì đó lạnh lẽo và trưởng thành hơn trước.

“Đi thôi!” Hắn gọi khẽ.

Mười hai con dê trắng như hiểu được nỗi đau trong tim hắn, lặng lẽ đứng dậy, theo sau như những cái bóng trung thành.

Đứa trẻ sáu tuổi, dẫn đàn dê băng rừng vượt suối, bước trên con đường vô định, hướng về phía nam. Trên vai hắn là di ngôn cuối cùng của người thân yêu duy nhất, trong tim hắn là một vết nứt vĩnh viễn, và trước mặt là tiên môn xa mù - Phong Vân Môn.

Hắn không biết tiên nhân có thật hay không, chỉ biết... nếu không đi, sẽ chẳng còn ai gọi hắn là "Tiểu Sinh" nữa.

***

Tận cùng trong tinh không, nơi tinh hà đứt gãy, có một thế giới đang phát ra thanh quang diệu nhẹ, đôi lúc lan tỏa từng luồng tử khí, tựa như sinh - tử hoà cùng một nhịp thở.

Huyền Thiên Giới - Thế giới từng được thiên đạo che chở, linh khí sung túc, vạn tộc cùng tu. Nhưng nay, thế đạo suy vi, thiên mệnh nghiêng ngả, khí vận hỗn loạn, chính - tà đối đầu, nhân - yêu tranh đấu. Những tông môn bất động sừng sững vạn năm, giờ đây giống như bèo trôi trong dòng xoáy hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan.

Để bảo toàn đạo mạch, giữ lấy căn cơ truyền thừa, các tông môn đại phái không hẹn mà cùng nhau hạ sơn chiêu sinh. Đại môn mở rộng, không kén xuất thân, không xét huyết mạch, chỉ cần có linh căn, dù cho là con cháu nhà thường dân, đều được trao cơ hội.

Giữa biển người mênh mông cuồn cuộn, họ chỉ mong tìm được một hạt minh châu, một kẻ nghịch thiên có thể cải mệnh, vực dậy đại thế đã lung lay, mang theo đạo mạch của tông môn vượt qua thời đại tăm tối.

Khảo hạch, từ chỗ lễ nghi nội môn đơn giản, nay trở thành đại lễ lan rộng khắp chư châu. Đây cũng là một cuộc chiến không khói lửa giữa các đại môn, nơi quyết định ai giữ được đạo mạch, ai bị lãng quên.

***

Phía nam biên giới Đông Nam Vực - Nơi tồn tại vô số tông môn tiểu phái - đánh dấu bằng nhiều màu sắc trên bản đồ, tựa như những bông hoa rực rỡ, nhưng - là những bông hoa sớm nở tối tàn.

Và Phong Vân Môn - cũng không ngoại lệ, thậm chí đã sớm bị định phải tan biến.

Phong Vân Môn - môn phái có lịch sử ngàn năm, đã từng hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương. Trước đây - sơn môn cao ba vạn trượng, ẩn hiện trong chín tầng mây, lầu các khắp nơi nơi tựa như lưu ly, hào quang chiếu sáng trời cao, cầm hạt lượn lờ xung quanh trận pháp phủ khắp linh văn cổ ngữ, nơi địa vực thỉnh thoảng có lông ngâm hổ gầm. Đệ tử phiêu phù hàng vạn, thi triển linh kỹ ngự kiếm phi hành, cầm tấu ngân vang, đả toạ ngồi thiền ngộ ra chi đạo, lôi đài diễn võ thi đấu tranh tài. Đạo tràng giảng dạy vạn nhân, thanh âm vang không ngừng. Cỏ cây hoa dại lấp lánh tinh quang, tùy ý một nhánh cũng có thể trợ giúp tu sĩ đột phá tu vi.

Nhưng nay tất cả đã thay đổi, sơn môn khắp nơi đổ sập do nhân ma đại chiến, yêu thú tấn công, mây mù tan biến do linh khí suy kiệt, trận pháp không thể duy trì bởi linh mạch đoạn căn. Cỏ cây tựa linh thảo, nay khô cằn đến trâu bò không thèm gặm, giun dế ngôi đầu lên khóc ròng. Đệ tử sao? Hiện tại tìm kiếm một cái trong coi đại môn cũng không có. Tàng thư, dược điền, khí các, thú lâm, võ điện đã sớm suy tàn đến tan hoang. Sơn môn sao? Giống như một ngọn núi hoang!

Trước đại môn loang lổ rêu phong của Phong Vân Môn, một khoảng đất trống gập ghềnh đá vụn lặng im trong gió núi. Cỏ dại mọc chen qua từng kẽ gạch, cánh cổng khép hờ kêu kẽo kẹt mỗi khi gió lùa, như đang khóc thầm cho những ngày huy hoàng đã khuất.

Một lão giả tóc trắng ngồi trên chiếc ghế gỗ mục nát đặt giữa khoảng sân. Ghế cũ đến mức mỗi nhịp chân nhẹ đưa đều phát ra tiếng “cót két” khô khốc, lạc lõng giữa thiên địa. Ánh mắt ông đỏ hoe, quầng thâm in hằn dưới mắt, như đã không ngủ suốt nhiều đêm. Đôi mắt ấy không nhìn vào quá khứ xa xăm, mà nhìn thẳng vào hiện tại, vào bảy người đệ tử đang quỳ lặng trước mặt.

Thái Tâm đạo nhân, chưởng môn đời thứ tám mươi mốt của Phong Vân Môn. Một thân đạo bào trắng đã ngả vàng, vạt áo sờn cũ, bám tro bụi, chẳng khác gì bạch y hành khất giữa núi rừng. Tóc bạc rối tung, gió thổi qua khiến từng sợi phất phơ như tàn tro chưa tan. Ông không già yếu đến nỗi run rẩy, nhưng khí chất mỏi mệt lại thấm sâu từng cử động, như thể gánh nặng cả ngọn núi đã đè lên đôi vai gầy ấy quá lâu.

Không ai biết bao năm qua, ông đã gắng gượng ra sao để vực dậy một tông môn sắp suy tàn. Tự mình xuống núi chiêu mộ đệ tử, mở lối sống lại đạo hạnh, từng bữa cơm từng viên linh thạch đều chắt chiu dành cho tương lai. Thế nhưng hôm nay, tông môn đã mục nát, linh thạch cạn kiệt, ngoài thì bị Phục Hổ Sơn, Lôi Kiếm Phái chèn ép từng bước, trong thì bị giới tán tu chê cười là "Xác chết biết đi".

Gió rít qua khe núi, mang theo hơi lạnh đầu đông. Giữa khoảng trời u ám, giọng nói của ông vang lên, khàn khàn, bất cần, chẳng còn gì để níu giữ:

"Tất cả các ngươi đều đã đến, vậy thì ta xin tuyên bố... Phong Vân Môn, từ nay chính thức... tan rã."

Không cuồng nộ, không lệ rơi, chỉ là một câu nói nhẹ như gió, nhưng trong lòng bảy người đệ tử, lại nặng tựa Thái Sơn.

Hà Hồng Tuyết đôi mắt rướm lệ, nhanh chóng quỳ xuống:

"Chưởng môn, xin đừng."

Dưới ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, dung nhan nàng tựa tuyết đầu đông, trắng mịn, thanh lãnh, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng. Mày liễu khẽ run, ánh mắt phượng dài ánh lên nét van nài đau đớn, sâu thẳm như cất giấu cả ngàn năm u tịch. Lệ chưa kịp rơi đã bị làn gió lạnh cuốn đi, để lại trên đôi má nhợt nhạt dấu vết mong manh đến nao lòng.

Dù quỳ dưới đất, dáng nàng vẫn uyển chuyển như trúc xanh trong gió, không hề mất đi khí chất đoan nghiêm thanh cao. Vẻ đẹp của nàng không phô trương, không lộng lẫy, nhưng lại khiến người đối diện bất giác sinh tâm kính ngưỡng, tựa như đang nhìn một đóa tuyết liên chỉ nở nơi vực sâu băng giá, đẹp đến mức không dám chạm vào.

Tiêu Nhược Phong cũng quỳ xuống, giọng trầm khẩn thiết:

"Chưởng môn, xin đừng!"

Hắn là nam tử mang phong thái cứng cỏi, giữ im lặng cũng toát ra khí chất trầm ổn như núi xanh vạn trượng. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính, ánh mắt đen sâu thẳm như đêm không trăng, lúc này phủ một tầng lo âu khiến vẻ điềm tĩnh thường ngày cũng lay động.

Dù chỉ khoác đạo bào đơn sơ, Tiêu Nhược Phong vẫn có một dáng vẻ khiến người khác tin tưởng, vững vàng như tùng bá giữa phong ba, không dễ gì khuất phục. Khi hắn quỳ xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay chắp lại hữu lễ, giọng nói tuy run nhẹ nhưng đầy sức nặng.

Hắn không van xin vì sợ hãi, mà vì đạo mạch, một lòng muốn bảo vệ con đường mình đã chọn, giữ lấy điều hắn cho là đúng đắn. Ánh mắt ấy, tư thế ấy, không phải của kẻ cúi đầu, mà là của một người dám gánh lấy trọng trách khôi phục rừng hoang, vực dậy Phong Vân Môn.

Hot

Comments

Tuan Mai

Tuan Mai

Cố gắng

2025-05-31

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play