Chương 2. Lần Đầu Gặp Mặt

Trời dần chuyển tối, từng cơn gió biển thổi qua mang theo hơi ẩm mát rượi. Giang Nhược đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy hai dây mùa hè mát mẻ có hoạ tiết hoa cúc dại.

Làn váy nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mền mại, tôn lên làn da trắng mịn như sứ. Cô khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, đội một chiếc mũ tròn vành rộng để che bớt cái nắng muộn.

Cô mở cửa phòng bước ra “Mẹ con đi nhé.”

Mẹ cô vẫn trong phòng bếp nấu đồ ăn, chỉ gật gật đầu.

Trên tay là rổ trái cây, cô chậm rãi bước ra khỏi nhà, men theo con đường nhỏ dẫn đến nhà đối diện vườn sau.

Căn nhà này, trước đây vốn được để hoang một thời gian ngắn, giờ đã có người mới đến ở. Xung quanh vẫn còn lưa thưa vài thanh gỗ chưa được dọn dẹp hết. Giang Nhược đứng trước cửa, chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong có tiếng động. Một lát sau, cánh cửa bật mở ra.

Giang Nhược ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, vừa chạm vào ánh nhìn của người đàn ông, tim cô bỗng dưng đập chậm một nhịp.

Anh cao lớn, thân hình rắn rỏi nhưng lười biếng dựa vào khung cửa, một tay đút túi quần, một tay tuỳ tiện gác lên khung cửa gỗ cũ kỹ. Chiếc áo mi màu xám nhạt hơi rộng, cổ áo không cài hết cúc, để lộ phần xương quai xanh cũng làn da màu lúa mạch đầy sức sống.

Quần jean bạc màu ôm lấy đôi chân dài, cả người mang theo hơi thở hoang dã của biển và gió trời.

Nhưng thứ khiến Giang Nhược sững lại là gương mặt của anh.

Hàng lông mày rậm sắc nét, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên mang theo vẻ tuỳ tiện, có chút lười nhác, có chút phong lưu. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, dường như lúc nào cũng mang theo chút cợt nhả, nhưng khi kết hợp với ánh mắt sâu thẳm ấy, lại tạo ra một loại hấp dẫn nguy hiểm.

Người đàn ông này… đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng vẻ đẹp ấy không phải kiểu thư sinh hay ôn hoà, mà có chút bất cần, một chút lưu manh, giống như con báo hoang ẩn mình, vừa lười biếng vừa nguy hiểm.

Giang Nhược bất giác mím môi, hơi siết chặt rổ trái cây trong tay. Cô có chút không quen khi một người như anh nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

Thẩm Duật cũng đang quan sát cô, ánh mắt thâm trầm quét qua từng đường nét trên khuôn mặt cô gái nhỏ.

Cô rất đẹp.

Không phải kiểu đẹp sắc sảo hay quá lộng lẫy, mà là một vẻ đẹp khiến người ta nhớ mãi không quên. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu, đôi môi nhỏ mềm mại, làn da trắng sáng không tì vết dưới ánh nắng chiều càng thêm mờ ảo. Mái tóc dài buông lơi trên vai, những lọn tóc khẽ đung đưa theo gió.

Chiếc váy hai dây hoạ tiết hoa cúc dại ôm lấy thân hình mảnh mai, nhưng không hề mang lại cảm giác yếu đuối. Thay vào đó, cô có một sự dịu dàng rất đặc biệt, mềm mại nhưng không yếu ớt, thanh thuần nhưng lại có nét quyến rũ rất riêng.

Ánh mắt cô khi nhìn anh mang theo chút ngại ngùng, rõ ràng là không quen với người lạ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Thẩm Duật, nheo mắt nhìn cô, nhếch môi cười có như không, cô gái này thú vị thật.

Giang Nhược đứng đó, có vẻ hơi căng thẳng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có chút ngượng ngạo “Chào anh, tôi là con của dì Lâm nhà bên kia. Mẹ tôi bảo mang chút trái cây sang tặng anh…”

Thẩm Duật nhận lấy rổ trái cây từ tay cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay cô một thoáng. Da cô rất mát, mềm mại, hoàn toàn tương phản với bàn tay chai sạn của anh, một người đã quen với việc lăn lộn bên ngoài.

Cô gái nhỏ nói xong thì có vẻ không biết làm sao, giống như một con thỏ nhỏ bất chợt lọt vào lãnh địa của một con mãnh thú, chỉ có thể lúng túng tìm cách rút lui.

Thẩm Duật nghiêng đầu, khoé môi nhếch lên. Anh đã quen với việc có người chủ động tiếp cận, nhưng cô lại khác xa với những cô gái kia, quá trong trẻo, xa lạ, hoàn toàn với thế giới của anh.

“Cảm ơn.” Giọng anh trầm, khàn nhẹ, nhưng không mang theo cảm xúc gì đặc biệt.

Lần này, cô gái nhỏ hơi ngẩn người, dường như có chút kinh ngạc vì giọng nói của anh. Một phản ứng nhỏ nhặt, nhưng Thẩm Duật cũng nhận ra.

Giang Nhược nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhớ lời mẹ dặn, vội nói thêm “À, mẹ tôi có mời anh sang ăn cơm tối. Nếu anh không bận…”

Người đàn ông thoáng im lặng, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, khiến cô cảm giác hơi lúng túng.

“Được, lát nữa tôi sẽ sang.”

Giang Nhược không ngờ anh lại trả lời anh như vậy, cô vội vàng gật đầu “Vậy… vậy tôi đi trước… lát gặp.”

Cô xoay người, bước đi có chút vội vàng, chỉ khi bước ra khỏi cổng nhà Thẩm Duật, cô mới nhận ra cả người mình có chút nóng.

Không phải cảm giác nắng nóng oi bức, mà là ánh nhìn của người đàn ông đó.

Giang Nhược lấy tay xoa xoa mặt rồi nhanh chóng đi tiếp.

Thẩm Duật dựa vào cửa, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô. Khi cô đi xa dần, anh bất giác liếm nhẹ khóe môi, ánh nhìn sâu thêm một chút.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Phong Thái truyện nhẹ nhàng , mạch lạc lôi cuốn....... chắc sẽ trở nên kịch tính về sau quả

2025-05-29

3

Danisa

Danisa

trộm vía đọc 2 bộ, bộ nào cũng hợp gu hết trơn 😗

2025-05-28

2

𝓗𝓵𝓲𝓷𝓰𝓰

𝓗𝓵𝓲𝓷𝓰𝓰

đứng dựa cửa, nhìn chằm chằm, liếm môi --> biến thái

2025-05-28

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play