Mặt trời chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống con đường nhỏ dẫn vào thị trấn, ánh nắng vàng trải dài trên nền đất, hắt lên từng mảng rực rỡ.
Giang Nhược bước xuống xe buýt, trên tay ôm một đống đồ lớn, những thứ này đều là đồ cô gửi từ kí túc xá về, bao gồm cả bằng tốt nghiệp đại học và một số dụng cụ cá nhân.
Đáng nhẽ cô tính cầm những thứ này về cùng mình, nhưng vì quá nhiều nên Giang Nhược bắt buộc phải chuyển về bằng bưu cục.
Túi giấy nhỏ, hộp nhỏ, ba lô căng phồng… tất cả khiến cô gần như không nhìn thấy đường đi phía trước. Đống đồ trên tay nặng hơn cô tưởng, cô không ngờ mình lại nhiều đồ đến như vậy.
Giang Nhược chỉ đi được vài bước thì đặt đống đồ xuống, thở mạnh một hơi “Không biết về đến nhà với đống đồ này thì cánh tay mình có còn cảm giác không nữa đây?”
Giang Nhược đứng chống hông, thở dài, cúi đầu tiếp tục ôm lấy đống đồ đi về phía trước, từng bước từng bước đi về con đường nhỏ.
Giang Nhược chưa đi được bao xa, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt, vì tầm nhìn bị hạn hẹp cho nên đã đụng phải.
“Ui da!” Đống đồ trên tay Giang Nhược rớt xuống, cô không quan tâm đến đồ đạc, chỉ sợ người phía trước bị thương, lật đật ngước mắt lên nhìn người đàn ông.
Nhưng trong giây phút này người cô lại ngẩn ra, đến câu xin lỗi cũng chẳng nói lên được.
Thẩm Duật thấy cô gái nhỏ đứng ngẩng người thì bật cười nhẹ “Này, em gái em đang tự hành xác mình à?”
Nghe được giọng Thẩm Duật, Giang Nhược mới định thần lại được, trong đầu cô A một tiếng, nhanh chóng xin lỗi anh “Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Thẩm Duật không để ý đến lời nói của cô, cúi người nhặt giúp cô mấy món đồ bị rớt xuống đất, đầu ngón tay thon dài lướt qua từng góc hộp giấy, động tác không nhanh cũng không chậm, những món đồ nhanh chóng được anh xếp lại gọn gàng.
Những hành động này của anh lại càng khiến cô thêm bối rối.
Sau khi nhặt đồ xong, anh chống hông đứng thẳng dậy, nhìn gương mặt đỏ ao, lúng túng của cô thì bật cười.
“Trông người thì bé xíu, mà em tính ôm đống đồ này về đến nhà cơ à?” Thẩm Duật trêu ghẹo cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình.
Đôi mắt phượng của anh đang nheo lại, trong đáy mắt hoàn toàn là ý cười.
Giang Nhược cúi đầu, khẽ nói “Em cảm ơn.”
Cô giơ tay muốn nhận lấy đống đồ từ tay anh “Anh trả lại đồ cho em đi ạ.”
Thẩm Duật nghe được lời này thì bật cười, tiếng cười trầm thấp vang bên tai, khiến tim Giang Nhược loạn nhịp.
“Để tôi cầm cho.”
“Không cần đâu ạ! Em có thể tự cầm được!”
Giang Nhược lập tức từ chối, nhưng Thẩm Duật không để ý tới, trực tiếp ôm lấy hộp giấy, cầm lấy balo sau lưng cô tuỳ tiện khoác lên vai mình, rồi ung dung đi về phía trước.
“Không phải em nói buổi tối đến nhà em ăn cơm sao? Tiện đường.”
Giang Nhược muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sau đó chỉ có thể gật đầu, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn anh.”
Cô chậm rãi bước đi bên cạnh anh, vừa ngại ngùng vừa rối loạn, cô chưa từng tiếp xúc với một người khác giới nào gần gũi như vậy.
Hầu hết những năm học đại học, cô luôn chăm chỉ học hành rồi đi làm thêm, bạn bè cũng chỉ có một hai người những cũng chẳng thân lắm.
Còn về bạn bè khác giới lại càng không có. Trong suốt bốn năm học đại học, Giang Nhược luôn là người được các nam sinh chú ý đến về vẻ bề ngoài, xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nên không ít người theo đuổi cô nhưng cô đều từ chối.
Trên đường về, gió chiều thổi qua mái tóc dài của Giang Nhược, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của hoa linh lan, khiến bước chân của anh chậm lại vài nhịp.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái nhỏ đi bên cạnh, bờ vai nhỏ gầy, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn xuống dưới như thể đang né tránh anh, đôi gò má ửng hồng trong nắng chiều, có một loại mềm mại khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.
Trong khoảng khắc ấy, Thẩm Duật thầm nghĩ, hình như mình có một cảm giác gì đó với cô gái nhỏ tên Giang Nhược này rồi.
Cả hai cùng nhau đi trên con đường nhỏ đi về hướng nhà cô.
Khi vừa bước vào cửa, Lâm Nhạc Ý đã nấu xong những món ăn cần chuẩn bị, thấy hai người lại về cùng nhau, Lâm Nhạc Ý cười tươi, nhanh chóng bước ra cửa kêu Thẩm Duật nhanh nhanh vào nhà “Ây da, không phải con nói đi lấy đồ sao? Tiểu Thẩm đi cùng con hả?”
“Tiểu Thẩm! Mau mau vào nhà! Dì nấu đồ ăn xong hết rồi! Hai đứa rửa tay ăn cơm thôi!”
Giang Nhược cất đồ của mình xong, thì vội vàng giải thích với mẹ mình “Không phải ạ, con gặp anh ấy ở trên đường về cùng, nên anh ấy giúp thôi ạ.”
Lâm Nhạc Ý lúc này mới nhìn gương mặt của con gái mình, đôi má đã ửng đỏ lên tới tận mang tai, trong lòng không khỏi lại thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà quay sang cười với Thẩm Duật.
“Vậy là có duyên mới gặp được nhau đúng lúc thế chứ!”
Thẩm Duật nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu thong thả nhưng ánh mắt lại đầy ý tứ nhìn Giang Nhược đang lúng túng bên cạnh “Vâng, con gặp em ấy ở ngoài đầu đường, thấy em ấy tay yếu chân mềm lại ôm một đống đồ lớn như thế, sợ lát nữa về đến nhà lại xỉu nên không nỡ làm ngơ.”
“Em… Em cũng đâu phải yếu đuối như vậy… Không có anh em cũng có thể tự ôm về được mà…” Giang Nhược vừa cúi đầu vừa nói, không giấu được hành động lúng túng của mình.
Lâm Nhạc Ý bật cười vì hành động của con gái, bà hiểu nhất tính cách của con gái mình, cô luôn ngại giao tiếp với người khác giới, nói cách khác thì con gái bà hướng nội, không giỏi giao tiếp.
“Mau mau ăn cơm thôi! Không thì nguội mất!” Lâm Nhạc Ý vừa nói xong thì quay người đi vào bếp, bà nhìn con gái cười thầm.
Giang Nhược gật đầu, nhanh chóng đi rửa tay trước, rồi phụ mẹ dọn đồ ăn lên.
Còn Thẩm Duật thì lại rửa tay sau, anh tự nhiên giống như đây là nhà của mình vậy.
Sau khi rửa tay xong, anh còn vào trong bếp hỏi mẹ cô có cần gì giúp không, Lâm Nhạc Ý lại không cho.
Giang Nhược lén nhìn cười đàn ông đang đứng ở bếp với mẹ mình.
Ánh nắng chiều tà hắt qua khung cửa sổ, kéo theo một vệt sáng dài phủ lên bờ vai rộng cùng sống lưng thẳng của người đàn ông kia. Anh không làm gì quá nổi bật, chỉ lặng lẽ nghe mẹ cô nói chuyện, thỉnh thoảng bật cười nhẹ, đôi mắt phượng cong cong như đang chứa ánh mặt trời.
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, và cái cách anh nghiêng đầu lắng nghe, đều khiến người ta không thể không nhìn lâu hơn một chút.
Giang Nhược chỉ thầm nói một câu “Người này thật sự rất đẹp trai, tính tình lại tốt.”
Updated 27 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Cả hai đểu có ấn tượng vời nhau rồi đó
2025-05-29
1