[Isagi X Bachira / Isabachi] Góc Nhìn Của Cậu.
Chương 1: Ghế bên cạnh.
Sáng thứ Hai của tuần học mới, ánh nắng đầu hè dịu dàng xuyên qua lớp cửa sổ kính lớn ở hành lang tầng hai của trường trung học Blue Lock. Những tia nắng nhẹ nhàng đan xen với cơn gió thoảng qua, khiến những tán cây anh đào bên ngoài lay động, rơi rụng những cánh hoa mỏng manh như những cánh bướm lạc vào không gian yên tĩnh.
Isagi Yoichi bước nhanh trên hành lang lát gạch bóng loáng, tay ôm chặt cuốn sổ ghi chép chiến thuật bóng đá mà cậu luôn mang theo như một vật bất ly thân. Đôi mắt màu nâu sáng của Isagi thoáng chốc nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại quay sang chiếc cửa lớp 2-A vừa mở hé. Trong đầu cậu, kế hoạch ngày học, bài tập, và buổi tập bóng buổi chiều đã lần lượt hiện lên như một bộ phim chạy nhanh.
Cậu bước vào lớp với dáng vẻ điềm tĩnh và cẩn trọng. Bàn ghế trong phòng học được sắp xếp ngay ngắn, từng dãy bàn gỗ trơn bóng toát lên vẻ sạch sẽ và trật tự. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua tấm rèm mỏng tạo thành những vệt sáng mềm mại trên mặt bàn, làm không gian lớp học thêm phần sinh động.
Nhưng mắt Isagi ngay lập tức dừng lại ở một điểm, ghế bên cạnh chỗ ngồi thường ngày của cậu. Suốt năm lớp một, đó là chỗ trống mà cậu luôn để dành cho bất kỳ ai muốn ngồi cùng.
Hôm nay, ghế ấy đã có người.
Isagi đứng lại vài giây, hơi sững sờ trước cảnh tượng đó. Cậu chưa từng thấy ai ngồi chỗ ấy vào buổi sáng đầu tuần như thế. Cảm giác vừa tò mò, vừa có chút bất ngờ len vào tâm trí.
Bachira Meguru.
//ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng lóe sáng, mỉm cười rộng mở// Cậu là Isagi đúng không? Tôi là Bachira Meguru, học sinh mới đây.
Giọng nói của cậu ấy vang lên, rõ ràng và tràn đầy năng lượng, như một luồng gió tươi mới thổi vào không khí yên ắng của lớp học.
Isagi Yoichi.
//giật mình nhẹ, mắt nhìn thẳng vào người đối diện, giọng thận trọng// Ừ... Tôi là Isagi. Chào mừng cậu đến lớp.
Bachira Meguru.
//ngồi thẳng dậy, mắt sáng rỡ// Tôi nghe nói cậu chơi bóng giỏi lắm đấy.
Isagi Yoichi.
//cười nhẹ, gãi đầu// Tôi chỉ đá theo chiến thuật thôi. Không giỏi như cậu nghĩ.
Bachira Meguru.
//cười khúc khích, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn// Cậu khiêm tốn quá. Tôi thì thích người chơi bóng bằng cảm giác hơn chiến thuật.
Khung cảnh lớp học bắt đầu đông dần. Tiếng cười nói rộn ràng, những tiếng bước chân nhanh và tiếng mở cửa ồn ào tạo thành một bản hòa ca đặc trưng của ngày đầu tuần.
Isagi ngồi xuống ghế cạnh Bachira, đặt cặp sách cẩn thận bên cạnh chân. Không khí trong lớp như hơi ấm hơn khi có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng giữa hai người.
Isagi Yoichi.
//nhìn thẳng vào Bachira, nghiêm túc hỏi// Tôi có thể hỏi... tại sao cậu lại chuyển đến đây?
Bachira Meguru.
//nhún vai, ánh mắt tinh nghịch// Tôi thích sự mới mẻ. Trường cũ nhàm chán quá, không có ai làm tôi thấy thích thú. Ở đây, tôi cảm thấy hứng khởi hơn. Nhất là khi gặp cậu.
Isagi Yoichi.
//giật mình, mắt mở to, ngập ngừng// Ý cậu là...?
Bachira Meguru.
//cười ranh mãnh, nghiêng người về phía Isagi, giọng nhỏ lại// Tôi thấy cậu có đôi mắt rất đặc biệt. Như thể nhìn thấu mọi thứ xung quanh mà không cần nói.
Không khí bên ngoài cửa sổ vẫn dịu dàng. Những cánh hoa anh đào cứ nhẹ nhàng rơi xuống, lả tả, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng giữa nhịp sống hối hả của lớp học.
Isagi Yoichi.
//khẽ cau mày// Cậu lúc nào cũng nói những câu khó hiểu thế à?
Bachira Meguru.
//cười toe toét, chống cằm, mắt nhìn sâu vào Isagi// Tôi chỉ nói những điều tôi nghĩ thôi. Tôi thích cảm giác khi nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể đang đọc được điều bí mật cậu không thổ lộ.
Tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên từ cửa lớp, cắt ngang mạch chuyện giữa hai người. Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại. Nhưng ánh mắt Bachira vẫn chăm chú hướng về phía Isagi, đầy vẻ tò mò và ấm áp.
Isagi, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp khi bị ánh mắt ấy dõi theo.
Isagi Yoichi.
//nhìn xuống bàn, giọng nhẹ như nói với chính mình// Tôi không biết nên cảm thấy thế nào khi cậu ngồi bên cạnh.
Bachira Meguru.
//nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười thân thiện// Hy vọng là cậu không phiền. Tôi sẽ ngồi đây cả năm đấy.
Ánh nắng vàng nhạt dần qua lớp cửa kính, đổ bóng dài trên sàn lớp học, tạo thành những hình thù mơ hồ, như tượng trưng cho sự bắt đầu một hành trình mới, không chỉ là học kỳ mới, mà còn là một mối quan hệ mới, vừa lạ, vừa gần gũi, khó gọi tên giữa Isagi và Bachira.
Comments
PhanQuynhAnh🫧
omg cuối cùng cx tìm đc bộ ko phải là xuyên không 😭😭
2025-06-09
3
мιʀᴀ
Chuyên văn nè haa
2025-06-04
2