Chap 4

Trương Cực nhìn theo bóng Tả Hàng khuất dần, rồi khẽ mỉm cười.
Trương Cực
Trương Cực
Cậu ta thú vị thật.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thú vị cái gì mà thú vị, //Chu Chí Hâm lắc đầu. // Cậu ta lạnh lùng như khúc gỗ ấy. Cậu bị cái gì vậy Trương Cực? Hay là bị dính bùa yêu của cậu ta rồi?
Trương Cực không trả lời, chỉ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc.
Trương Cực
Trương Cực
Mùi hương của cậu ta... rất đặc biệt
Anh ta lẩm bẩm, như đang tự nói với chính mình.
Trương Tuấn Hào, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Cậu ta trông có vẻ không được khỏe.
Trương Cực quay sang nhìn Trương Tuấn Hào.
Trương Cực
Trương Cực
Cậu thấy vậy sao?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Ừ. Trông cậu ta hơi gầy, lại có vẻ mệt mỏi. //Trương Tuấn Hào nhún vai.// Chắc là do thiếu ngủ thôi.
Trương Cực trầm ngâm. Có lẽ Trương Tuấn Hào nói đúng. Nhưng cảm giác đặc biệt về Tả Hàng không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài.
Đó là cái gì đó sâu hơn, khó nắm bắt hơn. Anh ta không biết liệu có phải là vì mùi hương bạch thiên hương độc đáo kia không.
Dù sao thì, Tả Hàng đã khơi gợi một sự tò mò mạnh mẽ trong lòng anh ta, một sự tò mò mà Trương Cực quyết tâm phải giải đáp.
Trong khi đó, Tả Hàng đi đến một góc khuất của sân trường, nơi có một hàng cây xanh rậm rạp. Cậu dựa lưng vào thân cây, nhắm mắt lại. Một cơn đau nhói vừa thoáng qua thái dương, không quá mạnh, nhưng đủ để nhắc nhở cậu về sự tồn tại của kẻ thù giấu mặt.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tả Hàng, cậu không sao chứ?
Trương Trạch Vũ lo lắng hỏi, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tả Hàng
Tả Hàng
không sao //khẽ lắc đầu//
Cậu mở mắt ra, nhìn lên vòm lá xanh mướt.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu ta cứ bám theo tớ mãi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trương Cực ấy hả?
Tô Tân Hạo ngồi xuống đối diện, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu ta đúng là... hết thuốc chữa rồi. Từ chối thẳng thừng thế mà vẫn không bỏ cuộc.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tớ không thể để cậu ta biết về chuyện của tớ được. // thì thầm, giọng nói yếu ớt hơn.// Không một ai.
Trương Trạch Vũ đặt tay lên vai Tả Hàng.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tớ biết. Tớ sẽ giúp cậu. Đồng Vũ Khôn cũng đang cố gắng hết sức bên đó.
Nhắc đến Đồng Vũ Khôn, ánh mắt Tả Hàng thoáng chút hy vọng, nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Con đường đó còn quá xa.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu ấy có liên lạc không?
Tả Hàng hỏi, nhắc đến Đồng Vũ Khôn.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Có chứ, sáng nay cậu ấy vừa gọi cho tớ hỏi thăm tình hình của hai cậu, Cậu ấy vẫn đang học hành rất chăm chỉ. Cậu ấy còn nói sẽ về sớm nhất có thể.
Tả Hàng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Nỗi lo lắng vẫn quẩn quanh trong tâm trí cậu. Cậu biết rằng, cuộc sống yên bình của cậu đã bị Trương Cực khuấy động. Và cậu không biết liệu mình có đủ sức để chống chọi với tất cả những điều sắp tới hay không. Mùi hương bạch thiên hương trên người cậu, giờ đây, không chỉ là biểu tượng của sự thuần khiết, mà còn là một dấu hiệu của sự mong manh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play